Dù ai đó có đi nhẹ trên cầu thang và bạn mải viết không để ý thì lúc mở cái cửa kính ra cũng tạo một tiếng cạch. Và thi thoảng vẫn hé cho bạn khuôn mặt những đứa con rơi của sáng tạo. Cháu về nhà vẫn bảo các bác chăm sóc cháu rất kỹ đấy ạ.
Bác bảo: Cháu thì làm sao vận động trí não nhiều như thế. Chỉ nói phòng làm bằng gỗ theo kiểu Phần Lan. Rồi thì mấy hôm sau ngó qua, ai đã vặt hoặc cắt trụi mất rồi.
Mặc dù đáng ra phải có một bức ảnh chụp khéo để đính kèm hình ảnh thì một số kẻ đa nghi mới không khăng khăng bạn bịa hoặc cho rằng bạn mô tả không hợp lôgic. Tôi chả thấy thú vị gì cả. Bình xăng vẫn còn một nửa, tha hồ mà đi.
Tôi đỗ đại học, không tính điểm cộng do bác chuyển hộ khẩu cho từ Hà Nội về khu vực ưu tiên thì thừa ra năm điểm rưỡi. Bằng không thì bạn cũng chỉ là một con lợn ích kỷ, ngu và hèn. Dù lúc này mắt không có nước.
Viết, đá bóng, đọc và một vài giờ phút cảm thấy ấm cúng bên bạn bè là những lạc thú còn sót lại của bạn. Để sống cho xong đời. Có một cái gì đó cản trở họ, chúng ta.
Đôi lần, ông hoặc các bác gợi lại lời hứa đó trước việc bạn bảo lưu một năm. Nhưng cũng như ta, không thỏa mãn lắm. Nếu thế thì họ, những con người bình thường theo yêu cầu của thời đại, thật lắm kẻ thù.
Những nghệ sỹ nhiều tự do đi đâu hết cả rồi. Vận động điên cuồng và đầy khao khát. Không biết nên viết tôi mới 21 tuổi thôi à hay đã 21 tuổi rồi ư.
Cho rằng bạn lông bông không kiến thức không có khả năng tự lập nên gò bạn vào con đường và sự lựa chọn của họ. Và kẻ thua chấp nhận rút súng tự tử. Đừng nhầm bạn với tôi.
Chúng khác nghĩa nhau nhưng nghe thì na ná như nhau. Và bản thân những người cùng tầng lớp làm khổ nhau. Nhưng mà buồn… Ờ, thì cho buồn một tí.
Kiếm tiền cuối cùng cũng để làm gì. Tôi bảo vâng, chắc họ chế tạo thế nào để có cái mùi chữa bệnh gì gì. Mà muốn vào có phải dễ đâu, phải có người quen giới thiệu.