- Mi phải biết tìm hứng thú trong trường lớp chứ. Ở đây, bạn thấy bệnh tinh thần của bác còn nặng hơn của bạn. Bạn mà không bệnh và không dở dang việc, chắc bạn cũng tội gì mà không vui.
Tôi không đuổi nó nữa. Nàng cười buồn: Nhịp đập trái tim anh. Người lớn có quyền nói mình vất vả, rất vất vả hy sinh trong cái khoảng từ làm con đến làm cha mẹ cho đến khi con cái mình làm cha mẹ và sau nữa.
Đầu tiên tôi đốt cái cuốn sách tiếng Anh (đã xé thêm mấy trang sau khi mẹ về). Không chắc tại số phận. Hy vọng, cái này có thể giúp gì đó cho giấc ngủ của bạn.
Bằng những nấc thang nhận thức mà bạn mày mò. Nháy: Chiều đi đá bóng. Nếu họ xoay một trăm tám mươi độ, nghĩ về bạn như vậy, bạn sẽ yên lòng hơn với việc mình đang làm.
Chúng tôi, dòng họ chúng tôi rất cứng đầu. Rồi sẽ quên con đường mình muốn đi, quên cái mình thực sự muốn dành cho người thân, quên cách hiểu nỗi đau của người khác. Viết những điều này ra còn nghĩa lí gì khi không thay đổi được cục diện? Vấn đề là cục diện còn có thể thay đổi được.
Nhưng rồi sẽ được nhiều người yêu quí. Vì chúng ta đều ngoáy mũi. Ví dụ ngày mai, buổi sáng, vừa gắp sợi mỳ lên miệng, bác từ trong nhà đi ra vỗ vai cười: Ăn phải mời hai bác đã chứ.
Xôi em để trong lồng bàn. Mà người lấy thì chưa chắc người đã trả. Bác bạn là đối thủ, là cửa ải đáng gờm nhất.
Và bạn cảm thấy muốn đi ra dưới giàn gấc kia, tập nhẹ một chút. Anh biết, nếu em viết, em sẽ viết hay hơn anh rất nhiều. Hai nhà này dù cách sống có vẻ khác nhau nhưng trong thâm tâm đều sợ mình ngộ nhận.
Người lớn thật buồn cười. Có điều, ở cái độ tuổi này, khi mà còn tay trắng, bạn phải vượt thoát khỏi nó để tự tạo khung cảnh ấy cho mình. Tôi dẫn ông anh ra chỗ chải đầu.
Chúng như những giọt luôn hiện hữu trong nhân gian mà có người biết, có người chẳng bao giờ biết. Cũng như còn đặt cược ở sự ngẫu nhiên trong cuộc chiến thiện-ác chính trong mỗi con người giữa loài người. Vậy ra là tại những lần như thế này.