Tôi còn e ông cụ sẽ khỏe lên sau khi tiếp xúc với ông. Nhưng bạn sẽ phán xét những lời nguyền rủa của một bộ phận trong số họ. Mẹ hỏi: Con mệt à? Con không học được à? Pho tượng tôi vẫn hóa đá.
Trước lúc bác tôi xuống, mẹ tôi lên, thì tôi xuống. Đơn giản là vì trong lòng không còn cảm giác chắc thắng như ở những trận trước, ngay cả lúc bị gỡ hoà 3-3 khi gặp Malaysia. Và bạn cảm thấy, nằm ngủ tiếp tiếp có vẻ tốt hơn cho bạn.
Bạn không khinh rẻ mình vì bạn cố sống trung thực và linh hoạt với cái bạn biết và không ngừng muốn nắm bắt cái bạn không biết. Nhưng bạn sẽ phán xét những lời nguyền rủa của một bộ phận trong số họ. Họ không tìm thấy đâu chừng nào chưa nhận ra cái nền giáo dục (và tự giáo dục) mà phần lớn tuổi thơ, tuổi vị thành niên và phần đời còn lại mà họ, chúng ta trải qua đều là những thiếu hụt nghiêm trọng.
Và luôn là một cô thủ thư đầy trách nhiệm, lưu giữ và sắp xếp khá ngăn nắp những gì mà bạn cứ tưởng bạn đã quên béng và bị xóa sạch mất rồi. Nhưng khi những người thân cũng tham gia vào dư luận, nếu không muốn gạt họ ra khỏi đầu, chỉ còn cách hứng chịu những oan khuất họ vô tình mang tới. Và cứ vài gia đình thì phòi ra một sinh thể lạc loài khi không chấp nhận cái đều đều ấy.
Tôi lại viết để tìm sự ủng hộ của dư luận. Bắt đầu nghe những tiếng động khác. Chúng tôi gặp cậu ở nhà cậu và cùng đi.
Hai tiếng trước tôi đang… Đang làm gì nhỉ? Mẹ kiếp! Cho tôi 2 tiếng nữa để nhớ ra. Nhưng bạn biết, sẽ có tiếng chuông điện thoại, tiếng chuông cửa. Tự do hay không còn tùy vào bộ óc của chính bạn.
Và thế là nhiều người đói quyền con người sống trong cái thiện ác ngẫu nhiên. Còn nếu quá ít người đủ tài để nhận ra phải thiện và thực hiện được nó; và nếu tôi (cũng như những người đồng tình với tôi) nỗ lực mãi mà khả năng có hạn, không đủ sức lay chuyển họ; thì sự cô đơn mãi mãi của thiên tài vẫn còn tạm thời là một định lý chưa thể lật đổ. Mọi thứ đều không mới.
Ngồi trên khán đài, bạn thật muốn đụng chạm quả bóng. Một cái cầu vồng bắc ngang hai hàng cây. Bạn phải xin lỗi những con lợn và sự vô tư của chúng để gọi những khán giả loại này là những con lợn.
Viết thế đủ chưa nhỉ. Tôi chìa tờ đơn trước mặt cô ta: Cô xem hộ em. Hoặc không đủ bản lĩnh cũng như hiểu biết để tiếp xúc với vô số loại người giống mà rất khác.
Cậu ấy là người tốt. Cậu thấy đấy, rút cục, chơi thường là tự do tuyệt đối và thường cướp đi tự do của kẻ khác và gieo rắc đau khổ lên kẻ khác. Đó là những ý nghĩ từng diễn ra và không chắc sẽ thôi diễn ra.