Nhưng bác ta không tin. Nhưng vấn đề đó lại là loại cảm xúc bất mãn về cảm xúc tự nhiên. Định ngoáy mũi phát để kết thúc truyện.
Hề, mọi khi đi một mình, bây giờ có ông anh ngồi cũng đỡ chán. Nó vẫn đang phải chứng minh. Có lần bạn tự hỏi hay bạn sợ thay đổi lịch trình sẽ đánh mất một thứ mùi gì đó quyến rũ nàng sáng tạo.
Dù vì chúng mà bạn bị đèo bòng, phải sống trong trạng thái chờ đợi được trả tự do. Tôi định chờ mẹ bảo: Mẹ cho con thôi học nhé. Bạn dậy tìm cái đồng hồ, không ra.
Để thay đổi những điều cần và có thể thay đổi. Nhưng vấn đề đặt ra là đó có phải những sáng tác hay ho cho loài người không. Mà tại sao ta cứ miên man thế? Tại sao ư? Vì ta ngại.
Nghĩa là không đứng trên người khác. Để trẻ con bớt dần phải khóc. Rằng cha mẹ nào mà chẳng thương con nhưng có những giai đoạn, hầu hết tình yêu thương của các bậc cha mẹ đều không được trí tuệ làm cho lan tỏa.
Đó là lúc bạn xác định được cuộc chiến, cuộc chơi. Như thế bạn sẽ bớt được nghe bài cháu phải tự xác định cho mình. Rồi từ ngày vợ ốm, nhà văn phải dùng hết số tiền dự định cho cuộc đổi đời.
Bỏ qua một số tiểu tiết, bạn thấy cái háng nhức và cái chân trái không duỗi thẳng được khiến bạn đánh mất thú vui hiếm hoi là tung tăng trên sân bóng. Nếu ai là tất cả mà chẳng là gì cả thì tức là người đó (hoặc gì gì đó) đang chơi. Hoá ra bác bảo tôi nghiêm túc rồi, không phải theo dõi nữa.
Nó còn ngộ nhận là nó có đầy tài nữa. Để không bị làm nhục (sự tha thứ và chịu đựng của ta cũng chỉ có giới hạn). Không biết thanh minh thế nào.
Nhưng bạn cũng tìm cách tiêu xài cho bằng hết. Nhưng không có quyền lấy sự vất vả biện minh cho sự thiếu cập nhật những tri thức cần thiết. Bởi vì tôi luôn làm những công việc không có tên nên mãi vẫn là thằng thất nghiệp.
Những định nghĩa có thể sai hoặc đúng, hay hoặc không hay. Đó là xu thế sống hợp lí của thời đại này. Làm một chuyến du ngoạn Đà Lạt đi.