Tỏ ra tin cậy người đó đi, khen họ đi: Họ sẽ gắng sức phi thường để xứng đáng với lời khen của bạn. Mà nếu một trăm bức được mười bức trả lời thì ông phải cho là một sự lạ. Mỗi người phải để cho các bạn xét đoán mình.
Ông làm cách nào? Ông tìm trong quan điểm của hai người, tất cả những chỗ mà ông cho là công bằng, ông đem phô bày ra và ca tụng, không cho ai là trái hết, dù cuộc tranh biện kết cục ra sao cũng vậy. Ông nói: "Bắt người nhà chịu sự rầu rĩ, càu nhàu của mình có ích chi đâu? Than ôi! Hạng trung nhân không hành động như vậy. Có đứa phải cõng mới lên nổi.
Vị giáo sư dạy khoa Thương mãi ở Đại học đường Harvard nói: "Chẳng thà đi bách bộ hai giờ đồng hồ trên vỉa hè trước phòng giấy của một khách hàng để suy nghĩ, còn hơn là bước sồng sộc ngay vào phòng đó mà không biết rõ được mình sẽ nói gì với người ta và không đoán trước được rằng người ta sẽ trả lời mình ra sao?". ý nghĩ đó tự nhiên làm nở nụ cười trên môi tôi. Đó, chỉ vì vậy mà ông khen tôi là nói chuyện khéo, sự thiệt tôi chỉ là một thính giả kiểu mẫu và biết cổ vũ ông nói thôi.
Riêng tôi, tôi đã phải phấn đấu trong một phần ba thế kỷ trước khi thấy ló ra ánh sáng của chân lý này; "Dù người ta có lỗi nặng tới đâu, thì trong 100 lần, có tới 99 lần người ta cũng tự cho là vô tội". hứa mùa sau sẽ đặt làm hai cái máy như vậy nữa. Không thể có lời nào nhân từ hơn để xét bà nữa.
Người ấy hỏi tôi bằng một giọng xẵng: Thách đố khêu gợi tức khí những người có tâm huyết Cái mau quên của loài người thiệt lạ lùng, đáng làm cho ta ngạc nhiên.
Ông lấy tên của hội trưởng một công ty xe lửa để đặt tên cho một xưởng lớn của ông và nhờ vậy mà công ty xe lửa đó thành khách hàng mua đường rầy của ông! Khi George Pullman và Carnegie tranh nhau độc quyền chế tạo những toa xe lửa có giường ngủ cho một công ty hỏa xa nọ, hai bên chỉ trích lẫn nhau, đua nhau hạ giá, thành thử đều không lời. Ông trả lời bằng mấy dòng sau này: Ông ấy muốn nói mà tôi không để ông nói.
Ông có cách không buộc trả lời mà chúng cũng trả lời lập tức. Tóm lại, cái quan hệ tới mình nhất thì họ để lại sau cùng và xét toàn thể thì thư đó khêu gợi sự phản đối hơn là sự hợp tác". Rất hiếm những người ra ngoài lệ đó.
Một hôm, hai cha con triết gia R. Trong lịch sử giông tố của kỹ nghệ Mỹ, suốt mấy trăm năm chưa hề thấy lần nào như vậy. Ông ta kể lại: "Tôi mất hẳn tiếng.
Lời ngọt ngào sẽ chiếm nổi trái tim họ và do trái tim, ta sẽ thắng được lý trí của họ". Người ấy hỏi tôi bằng một giọng xẵng: "Này ông, xe hãng Mỗ tốt lắm.
Nó cãi: "Không phải tôi đâu. Vậy mà thấy mấy ông chồng vào hạng trung lưu, bủn xỉn không dám mua biếu bà vợ, người ta tưởng bông mắc lắm, mắc hơn lan tố tâm, lan bạch ngọc, hoặc loài mẫu tử hảo mọc trên ngọn núi Alpes. Cho nên người ta trốn mày hết: không ai chỉ bảo chi cho mày hết, vì vô ích.