Đời sống luôn cần những sự dung hòa. Ta ghét phải gây phiền nhiễu đến những ai lúc nào cũng lo bị làm phiền. Ta chẳng cảm thấy quái gì cả.
Đó là, cháu chả bao giờ thấy mình thiệt thòi gì cả. Úi chà! Chơi trò này tí đã chán. Tôi viết theo ông ta.
Họ không cho rằng bạn phần nào xác định được mình là ai và phải làm gì, biết điều tiết sinh hoạt của mình. Dù biết là tạm thời thôi. Nhưng người xem lại trầm trồ: Ồ, một kỷ lục, suốt đời nó chỉ ăn canh.
Càng trưởng thành thì bạn càng dung hòa được điều đó. Tôi khóc vì cứ phải chống lại sự e ngại động chạm đến người lớn hơn khi viết. Tôi quệt nước mắt, xì mũi ướt nhẹp tay áo và ngực áo.
Nhà văn tóm lấy bất cứ ý nghĩ nào đến. Và bạn nhận ra, bạn ngủ để lẩn trốn chúng. Tôi giới thiệu qua và bảo ông anh phải tắm để cho da ẩm rồi vào xông hơi khô.
Nước mắt ơi, mày có mất không? Khi mày mất đi, mày được những gì? Khi mày ngấm đất, muối và máu có ở lại và hơi ngọt thuần khiết có bay lên? Mày mới ứa từ trong tao ra, sao mày đã vội đi, vội đi nhanh thế? Tôi viết chữ BÀI LÀM theo ông ta dạy. Để không hoảng loạn (như một con thú bị săn đuổi, nhốt vào lồng, chăm chút từng tí, cậy miệng tống thức ăn vào, muốn hót muốn gầm nhưng giờ này không phải giờ hót giờ gầm, là giờ học cho nên người) thì phải tham dự vào trò chơi này như một cuộc phiêu lưu nhỏ.
Và thế hệ sau sẽ đào sâu một cách có trách nhiệm hơn trong sự hứng thú khi làm bài kiểm tra lịch sử về thế hệ chúng ta. Một phần vì sự tàn ác của kẻ nắm quyền lực. Có lẽ tình mẫu tử làm nguôi nỗi nhớ rừng.
Cái chính là tự mình phải làm chủ mình. Bỏ qua một số tiểu tiết, bạn thấy cái háng nhức và cái chân trái không duỗi thẳng được khiến bạn đánh mất thú vui hiếm hoi là tung tăng trên sân bóng. Tôi còn phải khỏe hơn cậu nhiều chứ.
Tội bác quá, bệnh nhân này quả khó chữa. Thích làm cả cái mình không thích. Sáng nay, vừa ăn mỳ bạn vừa xoa xoa cái ngực ran rát.
Tôi khóc có phải vì cảm thấy thế giới thì kinh dị, nhiều mặt quá mà con người chỉ lĩnh hội được vài phần. Bác gái: Hôm nay hai giờ chiều bác mới ăn cơm. Chúng không quá gay gắt, bộp chộp và bất cần lí lẽ như bọn khủng bố.