Mà cũng có thể các nhân vật ngoài đời diễn vở kịch đời quá dở. Có thể leo lên băng ghế cao hơn để nằm nhưng nóng hơn. Vật chất? Bạn đâu có.
Điểm cuối cái đuôi nằm giữa màn hình. Để có những sự phân biệt rõ ràng hơn giữa nghệ thuật và đời sống. Quả thực lâu lâu cũng thành quen.
Liên miên liên miên đục vào óc. Chúng tôi ngồi yên với sự thoải mái chứ không gắng gượng hay kìm nén. Đôi khi tôi cảm ơn mình vì làm cái việc mà thời đại mình sớm muộn cũng sẽ phải làm đồng loạt: Tự quyết.
Lúc nội tại thực sự thôi thúc; ham muốn ganh đua, vượt lên tiếp tục đến thì lại là lúc chuẩn bị tã lót cho sự chào đời của cái mới. Dẫu tôi biết chỉ có đấu tranh trong tình hình cần tranh đấu này mới chứng tỏ anh là một thằng đàn ông chân chính. Xã hội loài người thì phải như thế.
Loài người bao giờ cũng thế, nước đến chân mới nhảy, cứ phải có những sự vụ như thế này mới bắt đầu sồn sồn lên tiếng. Nhưng vấn đề là thời gian (dù không đầu không cuối) đã đi và kéo loài người theo, hình thành bản chất luôn phát triển. Nhưng mọi trạng thái của kẻ cô đơn hay không cô đơn, dù nó đúng hay sai, khi hắn là người tài và biểu đạt nó, nó vẫn luôn có những điểm thú vị.
Và khi anh làm việc quá sức, em sẽ để con tè vào người anh. Bác chọn đội đỏ mất rồi, cháu chọn đội xanh vậy. Nhưng trong khoảng này, ai đã thực sự chú tâm tích lũy điều đó bên cạnh việc lao vào guồng xoáy kiếm tiền.
Vì người tranh luận luôn lái vấn đề trệch khỏi lôgic của nó. Gã thử tìm một cái tên cho bức tranh chưa vẽ trước khi sắp đặt những chi tiết: Ai lừa ai? Thông minh và đần độn? Thực ảo? Cũ quá rồi! Gã cảm giác như bức tranh đã được ai đó vẽ. Tôi không sống trong môi trường nghèo đói, bị áp bức, bóc lột.
Nhưng lí trí dạy tim tôi phải muốn. Bạn không tự hào là thiên tài vì cảm thấy, đáng nhẽ chúng ta phải là thiên tài cả rồi, với những gì mà quá khứ đã để lại. Từ chuyện mất xe cỏn con mà mình giao lưu được thêm một người.
Đôi khi sự kiếm tìm hay hơi lo lắng đem lại cho con người cảm giác phấn khích. Tôi không sống trong môi trường nghèo đói, bị áp bức, bóc lột. Viết tí tẹo lại lên xe trôi đi.
Luyện trí nhớ là thế nào? Là nhớ ra vì sao bạn không được viết hoặc không viết được. Chơi là thay đổi nhân loại mà cũng làm họ chả mảy may suy chuyển. Con người đang bắt đầu có mong muốn chân thành hơn về giệt giặc nghèo đói cho nhau, đó là một dấu hiệu sáng sủa.