Bởi vì, khi đã thực sự thiện rồi thì khó mà đủ ngu si để trở nên ác nữa. Rằng bạn trẻ dại, ích kỷ không hiểu nổi tấm lòng trời bể của người thân. Bạn có cảm giác vừa ham muốn vừa sợ hãi độ sâu của nàng.
Tôi chìa tờ đơn trước mặt cô ta: Cô xem hộ em. Chắc họ chẳng bao giờ biết những thiên tài đưa thế giới đi lên và kéo nó nhảy qua khỏi miệng vực băng hoại. Bạn ghét sự đợi chờ.
Nghĩa là không đứng trên người khác. Bạn biết thế là rất có hại, thà thức còn hơn nhưng bạn đã kiệt sức. Nhưng chúng đã bị đời sống dán vào những vỏ bọc lạnh.
Nghe nhiều rồi thấy điếc tai. Em hãy tơ tưởng về hư vô những lúc lòng em đầy dục vọng và mơ màng về dục vọng những lúc tâm hồn em dần tràn ngập hư vô. Đến phòng nghỉ, giới thiệu đây là nơi nghỉ ngơi sau khi tập, có thể đọc sách báo, xem tivi, ngủ.
Tôi khóc vì những câu hỏi tâm thức như thế sau cả chục năm làm tôi mệt mỏi. Tôi khóc vì tôi thích yên ổn chứ đâu muốn đấu tranh. Cái bút này vỏ kín như bưng.
Trong tay tôi không có luật… Hắn biết giải pháp vượt qua chúng nhưng lại không tự vượt qua được. Cũng không thể bít không cho cát chảy khỏi khoang thiện, vì cái thiện trở thành một cái tên vô nghĩa và bạc bẽo khi đánh mất cảm giác về cái ác.
Có một thằng bạn đùa cô ấy: Ấy khôn đến quắt cả người lại. Bạn muốn một sự thanh minh lớn hơn. Đồng chí ấy sẽ cười: À, ra vậy.
Mưa bắt đầu rơi rầm rầm, gió gào rú. Với nhà đạo đức, mục đích sống là lâu dài, có trước có sau. Em hãy tơ tưởng về hư vô những lúc lòng em đầy dục vọng và mơ màng về dục vọng những lúc tâm hồn em dần tràn ngập hư vô.
Nghĩ: Thế chắc là mình đoán cũng đúng. Cũng vì thế mà bi kịch ngày càng nhiều. Để nấu cơm cho anh ăn.
Biết đâu, mất một cái xe, có thêm một người anh em, một người đồng chí. Xét cho cùng, bạn đâu có cần gì cho mình quá xa xôi hơn những khung cảnh đầm ấm ấy. Bạn thực hiện nó trong lúc chờ đợi cái sẽ phải đến.