3D Sex

Má kế và cậu con anh xã thiếu thốn tình thương

  • #1
  • #2
  • #3
  • Nếu tôi còn đến đây, cũng không câu nệ là để viết, tôi nghỉ ngơi. Tôi bảo than cũng là nhập ngoại. Hãy kể cho anh bằng mắt thôi nhé.

    Bạn lại kéo tiếp, kéo đến năm sáu lần mà vẫn thấy mình trong đống bùng nhùng màu hồng hồng hoa hoa. Cũng có thể khác, họ có cách để làm ta không cảm thấy xa lạ, tôi nghĩ. Người ta chẳng ngược đãi ông nhưng cũng chẳng tôn vinh ông.

    Vì bạn có là thiên tài (thơ) hay không, với họ, không quan trọng. Cháu bảo mẹ lúc nào cũng coi con như trẻ con, con lớn rồi, mẹ không phải lo. Nghệ thuật, nghệ thuật mà làm gì khi mà bạn chẳng có mấy thiện cảm với từ nghệ thuật? Thật ra, cảm giác về khái niệm nghệ thuật thực chất trong bạn chỉ đơn giản là những tầm cao.

    Một kẻ lạc loài vô cảm. Viết một cách không quang minh chính đại lắm vì đây không phải là lúc được viết như một nhà viết mà phải học như một sinh viên. Bạn không đi trên mây bởi thế giới của những ý tưởng cũng rất đắt hàng.

    Tự dưng mẹ lại ra giá. Cách đây chừng một tháng, bạn và bác gái cứ đến khoảng mười giờ, sau khi đóng cửa hàng, lại đi bách bộ. Điểm Toán tôi không rõ thực chất thế nào, bài hôm đó tôi làm không tốt.

    Còn ngoài đời thì bạn bình thản lặng im. Lại là phá vỡ tất cả, bất chấp luân thường đạo lí mà chẳng bao giờ biết mơ. Nó vừa là lí do biện minh cho thú tính, vừa là món thuốc phiện lờ đờ để mị dân, đưa họ đến những tư tưởng chẳng vì một cái gì cả.

    Một công việc bàn giấy ổn định, thu nhập cao, những cơ hội đi nước ngoài, những bữa cơm cao cấp, những cuộc đi chơi bên những gia đình đầy đủ và biết điểm dừng trong cuộc đua tranh, những bà mối mát tay… Mọi thứ đều chờ đợi bạn nếu bạn chịu khó nghe lời. Không để nàng phải đau đớn hơn nữa. - Tôi muốn ông viết một câu chuyện khuyến khích những người như ông cụ nhà tôi nên đầu hàng thần chết thật sớm để đem lại hạnh phúc cho con cháu.

    Nhiều lúc nó làm bạn cứng nhắc, định kiến với bản thân và xung quanh. Có điều, viết đâu phải lúc nào cũng là toan tính thiệt hơn. Khi ấy họ thật đáng thương và thiệt thòi trong một ngày tôi no đủ tôi quện tôi đi… Người lớn thật buồn cười khi không còn biết cười mình.

    Còn tôi, chưa đến lúc. Tôi tự hỏi sự im lặng này sẽ đi đến đâu. Nêu ra những điều họ đã làm được nhưng không quên chỉ ra cái họ đã sai lầm.

    Vì tôi không hư hỏng, chẳng đòi hỏi gì, được vài người công nhận là tài năng, bạn bè bố mẹ cũng quí, mỗi tội không chịu học hành. Cái câu ấy bật ra trong đầu khi tôi đã rời chỗ cô ta chừng 200 mét tính theo đường chim bay. Tôi biết mình còn thích nhõng nhẽo.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap