Tôi biết, sự muốn mới này mới hơi sự muốn mới trước đó, trong tôi. Tất cả mãi mãi là tất cả. Rồi về tủ để đồ mặc đồ.
Trong khoảng thời gian ấy, tôi vẫn đến lớp, thỉnh thoảng nghỉ một tiết thấy không ai thông báo gì. Tớ sẽ cho cậu nhiều lắm. Trên đầu hộp dầu cá là một con cá sấu lưng xanh bụng vàng mà mỗi lúc lên dây cót, nó đi cà giật và trông khá thật.
Nếu đời là một trò chơi thì ngoài người chơi (may ra có thể) ai có thể thấu suốt những bến bờ không bờ bến của nó. Từ nay thôi hẳn đá bóng. Họ phải thay đổi chúng thì may ra họ mới có thể đi tiếp những bước nhận thức, gạt bỏ sự đinh ninh với những quan niệm mơ hồ.
Các anh chị chưa bao giờ dám thế. Thậm chí, dựa trên một số phân tích lúc mơ, bạn còn biết là mình đang mơ. Thà tát mình còn hơn.
Con nghe lời bác nào. Họ càng không biết có thể bạn chẳng được gì mà cũng có thể một ngày kia, khi bạn đang cầu bất cầu bơ, người ta tặng bạn một cung điện vì một lí do mà đã lâu bạn không thèm nghĩ tới. Khi hắn thấy hắn không thể vượt qua hoặc không có ham muốn vượt qua.
Phải, đó là tôi tự cô lập mình. Em vẫn nhớ hồi mình chưa về một nhà chứ? Để anh kể lại thay em nhé. Bạn dậy tìm cái đồng hồ, không ra.
Gọi chung là hy sinh cũng không đúng mà là làm ăn cũng sai. Mặc dù đó chỉ là một phần nội dung của những gì tôi viết. Ngày hôm qua cháu không học gì cả.
Cảm giác như không thể lành lại được. Ban ngày, sau bao năm tất tả, bộ óc nhanh nhạy của bác cũng dần có những triệu chứng của sự lú lẫn. Đi trên cầu, em hỏi: Mặc thế này không lạnh à? Nó bảo: Lạnh thì sao.
Thằng này ăn mặc phong phanh. Lúc đó, bạn sẽ không hứa hoặc phải thất hứa. Dù việc đối tốt với tôi cũng vì khiến chị thấy thoải mái.
Hơi tiêng tiếc không tập từ mấy tháng trước. Vậy nên đừng có gieo vào tôi những trách nhiệm, nghĩa vụ hay yêu cầu về sự phong phú làm gì. Không muốn bỏ họ đi, bạn đặt mỗi chân lên một con đường.