Đó cũng là một công việc, thậm chí, nhàn nhã. Nhưng mà buồn… Ờ, thì cho buồn một tí. Trong khi khả năng vận động và sức chứa của bộ óc dường như lớn hơn phần được nhân loại từng sử dụng rất nhiều.
Nghỉ hè, đến xem làm được gì, không bằng cấp, lười học, không kiến thức kinh doanh, không thích giao tiếp. Một tờ lịch, tranh thủ cái đinh móc nó, treo thêm 2 cái mắc áo một hồng một đen trông cũng xứng đôi đáo để. Tôi hy vọng việc sớm nhìn nhận ra điều này sẽ làm chúng ta hành động cùng nhau sớm hơn để loại bỏ dần sự ngu dốt cho nhau.
Kẻ không quá mê danh tiếng vô tình đứng cao hơn người khác cũng có mặc cảm không được bình thường của riêng hắn. Bạn thấy mình chạy đua chỉ thua mỗi con chó bécgiê nhà mình. Kéo ghế ngồi xuống đầu bàn.
Như thế bạn sẽ bớt được nghe bài cháu phải tự xác định cho mình. Nhưng vấn đề đó lại là loại cảm xúc bất mãn về cảm xúc tự nhiên. Ông anh nằm trong bể một lát thì thò tay bấm vào cái nút.
Muốn được tin tưởng một lúc. Dù gần đây, mỗi tuần tôi chỉ đến giảng đường một hai buổi nhưng cứ ngồi vô nghĩa với những cơn đau thể xác ở đó không khác một trò hành xác. Có hôm tự nhiên nó nửa đọc nửa hát câu: Sinh ra tại đây-chết tại nơi này-còn đâu chỗ trống-cho lòng phiêu du.
Vừa nãy bác bảo hôm nay phạt cháu không được về. May là tôi vô tâm, không thống kê đây là lần thứ bao nhiêu. Cái tâm hồn cô cũng xấu xí như cái mặt của cô, đó có phải là một nguyên tắc của tạo hóa không?.
Bạn cũng thấy mình có kinh nghiệm về chuyện này đấy chứ. Bù lại, ông sẽ làm nô lệ nghệ thuật cho họ vĩnh viễn? Tôi biết nó nhạy cảm và có những năng lực tiềm ẩn.
Lại nói chuyện đi đá bóng. Anh ta không thể nhẹ nhàng bay lên tránh cú đâm trực diện. Ông anh múc hai gáo nước đổ vào lò than.
Ngôi nhà nào cũng mở cửa để bán một cái gì đó. Và với tình yêu ấy, họ không thôi mong mỏi lan rộng sự tươi mát của mạch nước ra khắp thế gian. Thế nên trong hắn mơ hồ sự so sánh tưởng như là một sự giằng xé lớn lao nhưng thực ra tối nghĩa và thiếu cơ sở: Chung thủy với đời sống tuyệt vời hơn hay sáng tạo tuyệt vời hơn? (Cái này từa tựa như câu hỏi vị nghệ thuật hay vị nhân sinh).
Đó là lúc mà trí tưởng tưởng phải lén lút sinh đẻ nơi xó tối của tiềm thức. Nếu tôi còn đến đây, cũng không câu nệ là để viết, tôi nghỉ ngơi. Người đọc khách quan có thể nghĩ có gì mà phải mặc cảm, hắn đã không sai và hắn vẫn chưa cũ.