Nghĩ kỹ, ta sẽ thấy việc tạo hoá tiếp tế thời-gian cho ta quả là một phép mầu hiện ra hằng ngày. Đọc hết chương trước, chắc bạn thấy vui vẻ hy vọng và tự nhủ: "Anh chàng này sẽ chỉ cho mình một cách dễ dàng và không mệt nhọc để làm những việc mình muốn làm từ lâu nay mà không được". Bạn lựa một thời đại hoặc một đầu đề, hoặc một tác giả thôi.
Còn trong trường hợp trung bình thì tôi khuyên bạn nên lập chương trình cho sáu ngày một tuần thôi. Loại sách để học đó ở Luân Đôn không thiếu gì. Tiểu thuyết đó là cuốn Aurora Leigh mà tác giả là E.
Lẽ nhân quả bao bọc vũ trụ. Xin bạn nhớ; không ai cướp được bảo vật đó của bạn. mà trong khi làm việc, ông không cho bộ máy của mình chạy hết công suất của nó đâu.
Về điểm đó, tôi không cho rằng một thất bại vẻ vang lại hơn một thành công nho nhỏ. Y có thể không bao giờ tới thành La Mecque. Nếu bạn không chịu khó suy nghĩ mệt nhọc 45 phút (mới đầu, công việc ấy chán lắm) thì một giờ rưỡi đọc sách mỗi đêm sẽ uổng lắm.
nhưng tôi khuyên bạn, lúc đầu, có thể cứ hai đêm một lần, bỏ ra giờ rưỡi vào một công việc quan trọng là luyện trí. Nhưng tôi nhấn mạnh rằng văn chương không bao gồm hết khu vực hiểu biết của loài người. Sau cùng bạn lên giường, mệt phờ vì công việc ban ngày.
Nó chỉ cần thay đổi công việc, chứ không cần nghĩ, trừ những lúc ngủ. Đáng lẽ tôi chỉ cho bạn thì xin bạn chỉ lại cho tôi. Một người có thể muốn tới thành La Mecque (Đất thánh của những người theo Hồi giáo).
Bạn không nhất định phải chuyên tâm vào nghệ thuật hoặc văn chương mới sống được một cách đầy đủ. Tới nơi ông thường phải đợi xe. Lúc đó bạn có thể đọc báo được.
(Tôi biết sẽ có độc giả bất bình, trách tôi nói xấu công chức thành phố, nhưng tôi không thay đổi ý kiến vì tôi đã biết rõ thành Luân Đôn). Đó là một trong những câu mà ai nấy đều thuộc, đều biết giá trị, nhưng chỉ những người thông minh nhất mới đem áp dụng. Bạn lên xe với tờ báo và bình tĩnh, ung dung để hết trí não vào tờ báo.
Bạn bị "nhốt trong châu thành" bạn thích du lãm ở đồng quê, thích nhận xét đời sống của muôn loài? (tiêu khiển đó làm mở mang tâm hồn người ta). Tiêu phí thì giờ hoặc làm một việc lăng nhăng thì dễ lắm; muốn làm cái gì khác thì phải thay đổi tập quán. Tới nhà, bạn không ăn ngay.
- Vâng, bất kỳ cái gì cũng giản dị như vậy. Trong việc quyết định hoặc thay đổi nguyên tắc và trong lúc hành động, sách giúp ta được nhiều việc. Một chương trình làm việc hàng ngày không phải là một tôn giáo.