Của một thân xác đặc. Rồi không thèm biện minh hoặc lí giải từng bước chuyển động vô nghĩa vẫn đều là chơi. Đánh dấu được bao nhiêu sự thật, bao nhiêu thời khắc.
Họ bảo: Cháu làm sao sánh được với Bác. Nàng nho bảo chàng nho: Mình chia tay anh nhé. Nhà văn ngoan ngoãn nghe lời.
Cái giá cắm bút dựa lưng vào tường, cái bàn kê sát tường, đối diện với bạn. Và trong chính khoảng bị nghẹt thở đó, họ phải đặt nền móng cho thế hệ sau. Chúng cũng không phải những khoảnh khắc xuất thần chợt đến chợt đi để nuối tiếc.
Ông sợ những tiếng rơi uất hận ấy sẽ làm vỡ giấc dịu êm hiếm hoi của vợ. Như thế em không còn thấy cô đơn trong lúc chờ đợi anh. Đừng sa sầm mặt như thế.
Câu chuyện đó là của phương Tây, cách đây hàng thế kỷ và có ý nghĩa khác. Tôi hơi chờn sự thân quen hoặc để lại ấn tượng. Và kẻ thua chấp nhận rút súng tự tử.
Lúc đó tôi không sợ bẩn, sợ mất lịch sự mà tôi muốn mình thật bẩn, thật ti tiện. Bạn định ăn sáng nhưng không có cảm giác đói. Cho đến bây giờ vẫn thế, họ vẫn luôn chứng kiến tôi nằm ườn, viết lách, gõ, và đi đá bóng.
Không gì tự nhiên mất đi. Nhưng những áp lực dai dẳng khiến bạn đâm bệnh. Bảo: Con học tối thế, bật đèn lên chứ.
Nhưng mẹ ơi, luật không được chia đều. Chưa nổi, đồng chí ạ. Còn dùng vũ lực để cải tạo bạn nhằm giữ thể diện, cái này họ có thừa khả năng, thì hóa ra họ đang lặp lại tình trạng bất công và vi phạm quyền con người liên tục của đất nước này.
Bi kịch chỉ đến khi họ bắt đầu khao khát nhận thức, khi họ bị ngăn cấm tình yêu, khi họ bệnh tật không có tiền chữa chạy, và hứng chịu những bất công lớn. Cái chính là tớ đã cho cái vỏ kẹo vào túi và anh chàng chắc cũng nhìn thấy. Nàng nho bảo chàng nho: Mình chia tay anh nhé.
Nhưng nói thế nào thì nói, thế giới này vẫn thừa mứa vật chất và cám dỗ để dụ dỗ loài người đừng tuyệt vọng (hẵng chưa cần tính đến tình yêu thương tồn tại tự nhiên). Nhưng không viết thì sống vô nghĩa với lòng kiêu hãnh còn nhục hơn viết, đôi khi tức là chết. Mở tủ ra, thay quần áo.