Hồi sinh tiền, Lord Northchiffe, một trong những ông vua báo chí Anh, thấy trong một số báo in một tấm hình của ông mà không được hài lòng; ông bèn viết thư cho chủ nhiệm tờ báo. Có thể lập lại hòa bình được không? Không ai biết được. Trong những lớp học của tôi, đã được nghe vài y sĩ công nhận lời đó.
Tôi không hề nói tới bánh của tôi. Lời cầu xin cuối cùng của ông là đừng để ông thấy mặt vợ ông. Càng binh vực thì ông ấy lại càng tin chắc rằng xe hãng Mỗ tốt hơn những xe khác.
Muốn cho một người theo ý ta, thì trước hết ta phải làm cho người đó tin rằng ta là một bạn thân thiết thành thật của họ đã. Nhưng, cháu thử nghĩ giá làm như vầy, có phải khôn hơn không?. Vậy mà ông có cách nhớ được cả tên, những người thợ máy ông đã gặp.
Tôi xin nhắc lại: những phương pháp chỉ trong cuốn này chỉ có kết quả khi nó được áp dụng một cách chân thành, tự đáy lòng mà ra. 000 mỹ kim, nhưng so sánh với tiếng vang lừng của em, sự thiệt thòi đó có là bao!". Cho nên ông để cho Tổng thống Wilson tưởng rằng chính Ngài đã có quyết định đó.
2- Một nụ cười không làm nghèo người phát nó nhưng làm giàu người nhận nó. "Bài diễn văn của anh thiệt hay; đáng khen lắm; không ai làm hơn được. Nhưng nụ cười đó phải tan ngay, vì ông giám đốc tiếp tôi bằng lời "bật ngửa" này: - Allison, tôi không thể mua số máy còn lại được.
Những lời khuyến khích của bà thay đổi hẳn đời đứa nhỏ. 4- Kẻ phú quí tới bực nào mà không có nó thì cũng vẫn còn nghèo; còn kẻ nghèo hèn tới đâu, mà sẵn có nó thì vẫn còn cái vốn vô tận. (Tôi không cần biết điều ông muốn.
Một hôm, tôi đã định rầy cháu, nhưng suy nghĩ lại, tự nhủ: "Khoan đã, Dale Carnegie à. Bà là tri kỷ của ông, vừa là bạn đồng tâm, là nguồn an ủi và là quân sư của ông nữa. ánh nắng mặt trời làm cho bạn phải cởi áo ra mau hơn là một trận cuồng phong; những lời ngọt ngào, êm đềm đi sâu vào lòng người ta hơn là cơn thịnh nộ, đập bàn quát tháo.
Tự nhiên, tôi trọng những tài ba đức tính đó. Một bữa, ông tới Bạch Cung, phải khi Tổng thống Taft và Phu nhân đi vắng, ông kêu lên từng người đầy tớ cũ và nồng nàn hỏi thăm họ, cả đến những chị phụ bếp cũng được hân hạnh đó. Emerson muốn dụ một con bê vào chuồng.
Bí quyết của ông ư? Giản dị lắm. Trong 20 năm nữa, có lẽ tôi không còn tin tới nửa lời tôi đã nói trong cuốn sách này. Ta cần phải xử sự như vậy khi nào? Bằng cách nào?.
Nhà Ngân hàng không chịu cho tôi cố nhà của tôi thêm một hạn nữa. Điều thứ nhì, nó muốn giường nó sạch. Thiệt là bậy và ngu quá.