Quả thật anh ta trình bày rất lưu loát về tàu thuyền, bến cảng, cước phí vận tải biển… về tất cả những thứ mà tôi chưa hề biết và cũng chưa hề quan tâm đến. Trong bộ phim Quân vương và thiếp (The King and I) có câu Cái gì có là có. Có thể bạn đã biết chuyện này rồi, nhưng tôi vẫn sẽ kể.
Thậm chí điều này rất tệ hại khi người khác trông bạn thật buồn cười và lố lăng. Bây giờ mới tháng giêng! Tôi đồng ý. Bản năng sẽ mách bảo bạn nên nói cái gì và cái gì không nên nói.
Tất cả đều nhạt nhòe trong cơn bão tuyết, căng mắt ra nhìn vẫn chỉ thấy một nhóm người loanh quanh với một vật gì tròn tròn. Burns và Jack Benny chơi thân với nhau từ bé. Anh ta nói đề tài này sẽ làm mọi người hứng thú lắm đây.
Lời khuyên tốt nhất là: tìm một người khác để trò chuyện. Rồi vặn volume xuống, lấy hơi chuẩn bị nói… Nhưng cha mẹ ơi, cái miệng của tôi bỗng khô khốc như một miếng bông gòn! Và không một từ nào thoát ra cả. Câu chuyện này xảy ra hơn ba mươi năm trước, và cho tới bây giờ tôi cũng không hiểu vì sao lúc đó đột nhiên tôi lại nói thế này: Đề tài là tương lai của ngành thương thuyền nước Mỹ.
Bạn đã thấy việc lắng nghe quan trọng như thế nào rồi chứ? Tôi đã không cứng nhắc chỉ hỏi theo một cẩm nang soạn sẵn. Đừng đánh mất vẻ đẹp của bạn bởi những sơ ý không đáng có này. Sao tôi lại hỏi một câu ngớ ngẩn như vậy? Có lẽ vì đó là thói quen nghề nghiệp, lúc bắt đầu câu chuyện, tôi hay hỏi khách mời của mình những câu như thế.
Don nói rằng sự có mặt của Sinatra có thể làm cho những người anh em bên vợ nể nang anh ta hơn. • Họ rất tò mò, luôn hỏi tại sao, luôn muốn biết nhiều hơn những gì bạn kể. Tôi nghĩ câu tục ngữ này sẽ truyền sức mạnh cho bạn.
Xã hội ngày càng thay đổi, có những giá trị hay đánh giá đã lỗi thời. Chỉ có giọng người ca sĩ thổn thức qua làn nước mắt. Nếu chưa thành đạt trong xã hội, bạn có thể thay đổi điều này bằng cách hãy làm cho mình ăn nói giỏi hơn.
Anh phi công xuất sắc trong thế chiến thứ hai đó bỗng chốc trở thành người khách nói chuyện thơ nhất. Ông không làm nghiêm trọng hóa những vấn đề vốn đã phức tạp. Trong suốt cuộc đời làm phát thanh viên của mình, đó là những giây phút mà tôi ghi nhớ nhất.
Quan điểm của tôi hoàn toàn ngược lại! Chúng ta đang nói nhiều hơn bao giờ hết, và bằng nhiều cách thức hơn bao giờ hết. Nhưng dù ở nơi đâu, bạn cũng nên nằm lòng một nguyên tắc chung nhất: lắng nghe và cởi mở. Quả thật tôi rất thích được trò chuyện với những con người như vậy.
Ban nãy tôi đã quá căng thẳng, mà không hiểu sao cái miệng của tôi khô như bông vậy… Cho nên… Cho nên ông giám đốc vừa mới đá sập cánh cửa cái rầm và quát rằng: Đây là nghề phát thanh. Không cần phải nạt nộ hay quở trách họ, hãy để cái đồng hồ làm việc đó thay bạn. Câu hỏi mà bây giờ nhớ lại tôi vẫn còn sởn tóc gáy và lạnh xương sống: