Mặc dù ta cảm nhận khá rõ giữa muôn thứ giải trí tân kỳ của đời sống, những tác phẩm văn học hay vẫn có một sức hấp dẫn kỳ lạ. Cái chớp mi im veo của nàng đủ làm lắng đọng tất cả. Lần đầu, tôi mở cho mẹ xem một trang web có người viết về tôi gọi tôi là thiên tài, lòng đầy hồi hộp.
Sự vô lo của họ giết dần những thiên tài. Bác bạn đã ma sát nhưng lại quên sự ngừng nghỉ, đứng im tương đối bồi đắp năng lượng cho mình để va đập đúng những góc cạnh cần thiết. Một tờ lịch, tranh thủ cái đinh móc nó, treo thêm 2 cái mắc áo một hồng một đen trông cũng xứng đôi đáo để.
Bằng cách chung sống với nó và tìm cách diễn đạt nó. Nhiên liệu? Nói vậy thì chung chung quá. Tôi tự hỏi tôi đang khóc vì thương tôi, vì đau đớn hay vì họ.
Định dừng viết thì lại có chuyện. Và họ chấp nhận chúng như một tất yếu khách quan. Đấy là tại ở trong môi trường luẩn quẩn.
Tiếng còi xe ngoài đường vẫn ngân đều. Người ta không thể sống lâu với cái cơ thể vừa trống rỗng vừa trĩu nặng. Sở dĩ đặt tên các sêri truyện này là các NGOÁY MŨI vì khi bắt đầu viết tôi đang ngoáy mũi.
Thuật lại nguyên văn lời anh bác sỹ nọ cho bác. Hai chuyện này khác nhau. Cốc đầu là họ đã sợ lắm rồi.
Trước khi trở về thực tại, ông còn kịp thấy đôi mắt của cô gái kia vẫn thờ ơ vô cảm. Và chẳng bao giờ chịu dành ra thời gian đủ viết một truyện ngắn để suy nghĩ về một lịch trình sinh hoạt hợp lí hơn. Chúng tôi thương hắn, thương gia đình hắn.
Thêm nữa, sự khúc chiết là cái hắn đang muốn. Chà, ông anh này cũng không đến nỗi phong kiến như vẻ lừ đừ của ông ta. Họ bảo: Cháu nói thế là nói xằng.
Hết xe này đến xe kia khoe giọng hát của mình trong cuộc thi ngoài trời. Lúc nội tại thực sự thôi thúc; ham muốn ganh đua, vượt lên tiếp tục đến thì lại là lúc chuẩn bị tã lót cho sự chào đời của cái mới. Nói thế nào đây? Khó quá! Tốt nhất là cứ loanh quanh luẩn quẩn.
Mấy tay lái xe ầm ầm ngoài đường cũng đâu có ngủ. Ta sẽ cố giữ lại sự lương thiện, không phải để cho ta, mà để cho những người rồi đây sẽ thật gần ta. May mà y học chưa chính xác tuyệt đối nên triệt sản vẫn có đứa đẻ tiếp.