Chúng ta luôn mỉm cười khi chúng ta gặp một người lần đầu tiên. Bà đã từng là cô giáo tiểu học và sinh ra trong một gia đình sùng đạo, có mang vì tình với một người đàn ông không muốn cưới bà mà chỉ cho bà một số tiền để bà có thể nạo thai bất hợp pháp. Tuổi già thường được coi là thời khắc của sự lên ngôi.
«Tôi không biết là ông sẽ tìm thấy gì. Tôi bị bắt giữ và một cuộc điều tra được tiến hành để xem liệu có phải đưa tôi ra toà án binh hay không. Đó là tất cả những gì tôi có về ông.
Vào ngày đó, với sự giúp đỡ của lời nguyện cầu, tôi đã tái sinh. Sóng không gian hay toà án đầy những nạn nhân của những điều này: sự lạm dụng trẻ em, lỗi lầm của người khác, sự rủi ro ngẫu nhiên… Hành vi tình nguyện đã bị phân loại như một loại bệnh để cho người chịu đựng có thể nhận được lòng thương hại và có khi còn được đền bù. Ranh giới giữa tình yêu lãng mạn và sự ám ảnh thường khá mơ hồ.
Điều này thường liên quan tới những việc như lấy dấu vân tay và chụp ảnh trẻ em. Làm sao người ta có thể hạnh phúc trong một thế giới như thế? Tất nhiên là bạn có thể từ chối sự giúp đỡ. Chiến tranh và vấn nạn diệt chủng cũng phổ biến như bây giờ.
Bằng cách này, chúng ta vẫn còn sự trung thành với ký ức về họ. Cái mà chúng ta tìm kiếm là một người nào đó do chúng ta tưởng tượng ra sẽ làm chúng ta trở nên hoàn thiện và khẳng định giá trị của chúng ta, và tình yêu của người đó sẽ sưởi ấm chúng ta lúc tuổi già. Tôi đã viết một cuốn sách về nó, cố gắng để tìm thấy con đường đi cho mình.
Ngoài vai trò của một người tiêu thụ, ý tưởng rằng người già còn có chút gì hữu ích để đóng góp cho xã hội hiếm khi được chú ý tới. Tất nhiên là những câu chuyện đó khác nhau nhưng thường cùng một chủ đề. Đúng là bạn bị tàn tật càng lâu thì càng có khả năng bệnh tật trở thành một phần tính cách của bạn, cách mà chúng ta tự nghĩ về mình.
Họ khó nhớ ra nổi điều gì có thể làm cho họ hạnh phúc. Cái khiến ta làm như vậy ắt không phải là «sự khước từ sức khoẻ». Để xác định vai trò tôi đã sẵn sàng để đóng, tôi thường yêu cầu bệnh nhân trong lần đầu gặp mặt phải ký một lá thư trong đó viết: Tôi không liên quan gì đến việc xin nghỉ việc, kiện cáo, bất đồng về việc nuôi con, không có khả năng quyết định hay những vấn đề rắc rối với pháp luật bao gồm cả việc biện hộ cho sự nghỉ việc hay muốn đổi điều kiện làm việc tốt hơn.
Câu trả lời nhấn mạnh sự tự nguyện thay đổi cũng như sức mạnh để làm điều đó. Những sự thay đổi vĩnh viễn này là di sản họ để lại, là món quà của họ cho ta. Lý do tại sao chúng ta làm một điều gì, chúng ta sống như thế nào? Thường rất mơ hồ.
Chấp nhận sự liều lĩnh cần thiết để đạt được mục tiêu là một hành động can đảm. Khi tôi đứng ở nơi đó năm 1969 trong lễ thay chỉ huy, tôi nhớ lại cơn giận dữ, sự nghi ngờ và nỗi sợ mà tôi cảm thấy vào ngày Chủ Nhật - Lễ Phục sinh. Tóm lại, chúng ta đi khám bệnh để họ kê đơn cho chúng ta.
Nếu tôi thấy mình đã hết sinh lực và lòng lạc quan hay nếu tôi thấy mất hy vọng để làm người đó thay đổi thì đó chính là lúc nên dừng lại. Tuy nhiên, tôi có thể ngồi cùng họ trong khi họ đi tìm giải pháp. Khu vườn đã mất nhưng tôi đã tìm ra chàng và tôi hài lòng».