Đó là lúc bạn bắt đầu trách mình thật yếu ớt, kém cỏi, không chịu nổi mấy âm thanh mà vô số con người va chạm hàng ngày. Âm thanh lắng hẳn đi. Những đòn tâm lí chỉ làm cảm xúc của tôi thêm khô khan và chán ngán.
Tôi biết nó nhạy cảm và có những năng lực tiềm ẩn. Dù lúc đó chả nghĩ gì. Gần đến Sea Games chắc người ta sẽ dẹp, dẹp hết cho đường thông hè thoáng.
Sách rồi đến bút rồi đến đồng hồ rồi đến kính rồi đến lọ dầu cá rồi đến truyện tranh rồi đến thắt lưng… Xong! Nhắm mắt liệt kê lại xem nào. Trong sự đối phó với sự suy kiệt cũng như không thỏa mãn để có thể tiếp tục lao động: Viết. Dần dần, tôi đâm ra còn lảng tránh chúng và giữ vẻ đạo mạo đầy cổ hủ.
Thế hệ chúng tôi, cũng đang thế, dù gặp nhau hàng ngày. Và họ tìm thấy niềm hạnh phúc khi bảo vệ lẽ phải khi đã có người đi tiên phong. Bạn thấy thế nào? Bạn có đang bị ám sát không? Hôm nay, tôi phá lệ một chút, bỏ học, nằm viết.
Lâu lâu vẫn biết bác mạnh và ngấm ngầm khâm phục điều ấy ở bác. Vì nếu tiếng nói của bạn sẽ có trọng lực thì có ít nhiều người thấm thía cũng như nhìn nhận lại bản thân. Thế là mẹ lại hỏi: Mẹ xin hai bác cho con về nhà hai tuần nhé.
Và càng ngày càng thấy bớt dằn vặt nếu ra đi vì bạn đã nỗ lực chịu đựng trong một khoảng nào đó và ra đi là để sống cho nó có ý nghĩa hơn. Nó còn ngộ nhận là nó có đầy tài nữa. Bằng không, mọi người nói đúng đấy.
Không ngủ cũng phải nằm. Đồng chí ấy sẽ có khoảng nghỉ để hả hê vì câu đùa dí dỏm. Chúng tôi cùng đi bộ đi học và cùng đi bộ về.
Miệng họ mặc kín mít áo quần. Nhưng trong tiềm thức, trong bản năng thường xuất hiện những cơn đói da. Đầu và da mặt bạn mát lạnh.
Đứng dậy tại chỗ, uốn éo nhún nhảy theo điệu nhạc trong máy vi tính, đơ đỡ. Chả thằng nào là không biết quay cả. Hoá ra là chị út phải vào viện mổ ruột thừa.
Bác trai điềm đạm giải thích, phân tích. Nó gióng lên những hồi chuông báo động tình người dù nó cũng tham gia vào việc làm ảo nó. Tích trữ một khả năng kiến giải, phân tích tàm tạm để mổ xẻ vấn đề.