Giữa đời sống và nghệ thuật. Cho từng tờ vào lửa. Và đưa đến những sự cởi mở có cân nhắc khác.
Không chung chung như những nhà mị dân. Lúc ông sắp trút hơi thở cuối cùng, bà vợ nhỏ nhoi rụt rè nắm lấy tay người chồng gia trưởng. Bạn chẳng biết phải làm gì nữa.
Đời sống cần những đột biến. Và vì thế lại càng khó điều tiết sinh hoạt của mình. Và những miếng mồi lạ mà ta chưa từng biết.
Nhưng mà các cậu vốn ưa cảm hứng tự do hoàn toàn. Lần sau không thế nữa nhé. (Đằng ấy lại bảo: Ề, chả hiểu cứ nói thì mới là hiện sinh, trúng thì trúng chẳng trúng thì trật, miễn nói cho sướng miệng).
What Ive felt what Ive known never shine through what I know Nhưng lúc này cũng là lúc mọi người trong nhà thức dậy. Họ không cho rằng bạn phần nào xác định được mình là ai và phải làm gì, biết điều tiết sinh hoạt của mình.
Đó là giấc mơ của ta và ta chỉ chấp nhận giấc mơ ấy. Họ mang lại cảm giác ấm áp và thân thiện. Còn lại, nó mới là hư vô.
Bạn nghĩ nếu bạn là một đứa con gái thì bạn sẽ tranh cãi với bác đâu ra đấy, sẽ rủ rỉ tâm sự và giải quyết nhiều việc với bác. Và bi kịch đó là bài học vỡ lòng cho kẻ viết nhiều hơn mức để chơi. Ờ, lúc ấy thì chúng lại chả tống tất cả các cậu vào lao ngục, rồi cho đói khát, rồi tra tấn, cưa chân, cưa tay, cho các cậu cảm giác đau khổ, sợ hãi, tuyệt vọng tột cùng.
Cũng không phải điệu cười sảng khoái rồi. Tôi bảo ông anh muốn nó sục thì bấm cái nút tròn bên trên thành bể. Ngay cả trong giấc mơ, ta cũng chỉ muốn ở bên nàng.
Lúc ấy, anh quên chưa kể cho em, anh thấy người mát lạnh. Rao giảng cũng là chơi. Không thích nhưng vẫn lạc vào bởi đó là một phản ứng thật, dù ở một cấp độ xoàng.
Hôm thì thằng em hoặc ông cậu nhấc máy. Ăn sáng xong, bạn ra trông hàng giúp bác một chút trước khi về. Hồn nhiên đến đáng thương.