Bob là một người cổ hũ, ông có thú vui làm đồ mộc. Ông sinh sống tại vùng ngoại ô bang Iowa, nay đã về hưu và đang tìm người chia sẻ sở thích ấy. Đừng tích luỹ tài sản chỉ vì bạn muốn sở hữu nhiều đồ đạc.
Và cái giá họ phải trả là phải âm thầm từ bỏ một cuộc sống thật sự với những gì họ mong muốn và trên hết là họ phải học bài học tình yêu ở thời điểm rất khó có thể làm lại. Nghe qua thì có vẻ họ là những người sung sướng, nhưng thực sự thì sao? Những nhà tâm lý học đã chứng minh rằng ngoài cảm giác được thoả mãn những nhu cầu tinh thần, vật chất, hạnh phúc còn là cảm giác hài lòng khi có thể làm chủ được những điều gần gũi xung quanh ta. Chính điều đó sẽ giúp cuộc sống tinh thần họ trở nên phong phú và thoải mái hơn.
Liệu ông ta có "rũ bỏ" được ám ảnh phạm tội đó sau ngần ấy năm hay không? Ông tuy không bị ngồi tù, nhưng sau đó ông đã mô tả lại cái địa ngục mà ông phải đối mặt, trong khi chờ đợi mọi người phát hiện ra tội lỗi của mình và kéo ông ra khỏi cái thế giới khủng khiếp về tinh thần đó. Và đây là câu chuyện mà ông nhớ nhất: bữa nọ khi Neil đang đi lang thang trong thị trấn trong bộ quần áo đã sờn và cũ rách mà ông đã mua từ một tiệm bán đồ cũ, Ngài thị trưởng trông thấy ông và hỏi ông đi đâu. Lúc đó, Andy hiểu rằng ở đâu đó trên thế gian này luôn có những con người tuyệt diệu, nhưng cũng có những người bạn tuyệt vời ở ngay bên cạnh mình.
Trong những khoa yêu cầu học ít môn bắt buộc hơn, sinh viên lại đạt điểm cao hơn. Theo Mark Twain "chơi Gôn là môn chơi tẻ nhạt nhất trong tất cả các môn thể thao". Đó là hoá đơn điện thoại nặng tiền nhất mà Nellie nhận được từ trước tới nay.
người ta đã tốn hàng triệu đôla và hàng ngàn giờ công để rồi mọi sự chẳng đi đến đâu. Điều quan trọng là hãy làm những điều đó thật lòng, không vì điều gì khác - bạn sẽ nhận được niềm vui thật sự trong tâm hồn. Với cô việc vẽ tranh là một cách tự thể hiện và khẳng định mình.
Chính việc cứ luôn lo lắng và cố ngăn cản họ làm những gì họ muốn mới là mối nguy hiểm thực sự, và điều đó chỉ khiến chúng ta lo lắng triền miên. Dân địa phương ở miền Tây Nam Florida ai cũng biết câu chuyện về ”cây cầu chẳng đi đến đâu". Đôi khi, việc thoát khỏi những lề thói thường ngày sẽ giúp chúng ta tăng sức sáng tạo, mức hiệu quả và mức độ hài lòng công việc.
"Bạn ngồi vào tay lái và có toàn quyền điều khiển. Adam đã thắng mọi trận đánh nhỏ, nhưng lại thua trong một cuộc chiến vô hình. Với cô việc vẽ tranh là một cách tự thể hiện và khẳng định mình.
Cùng một biến cố, có thể người này nhìn nhận một cách tích cực nhưng người khác lại thấy tiêu cực, điều đó tuỳ thuộc vào cách nhìn của mỗi người. Giờ đây, khoảng cách địa lý không còn là rào cả nữa, Sally và mẹ liên lạc thường xuyên hơn. Và cũng có người nói rằng cuộc sống sẽ hạnh phúc biết bao cho những người biết cách trở về với sự hồn nhiên của chính mình, với nụ cười tươi vui thật sự mà ngày nay thường hiến hoi trong cuộc sống đầy ắp công việc và căng thẳng nối tiếp nhau.
Do đó hãy cố gắng tránh việc liên tục "chỉnh" bạn bè và người thân. Nên nhớ rằng không hề tồn tại bất cứ một quy tắc nào chuẩn mực cả. Và có lẽ những phương thuốc chữa trị bệnh tật, sự kết thúc của bạo lực bất công và sự cải thiện đói nghèo mang đến hạnh phúc cho mọi người đang nằm ở tương lai.
Hạnh phúc cuộc sống dường như vẫn đang chờ đón cậu ở phía trước - ý nghĩa hơn. Và nơi cậu thường ghé thăm nhiều nhất là căn nhà của mẹ người thanh niên bất hạnh nọ. Sao lại phải mất công làm điều này điều nọ nếu chúng không dẫn đến một điều gì đó mà bạn quan tâm?