Nhưng bác nói: Bật dậy nào. Dường càng thương, càng suy nghĩ về chuyện mệt mỏi của bác, của mẹ, của bố, của thằng em… càng đau nữa, càng bệnh nữa. Vùng dậy, trợn trừng, bạn hát:
Và kẻ thua chấp nhận rút súng tự tử. Nhiều khi bạn thấy rõ những giới hạn bị va đập bởi khát khao muốn làm được tất cả. Bi kịch chỉ đến khi họ bắt đầu khao khát nhận thức, khi họ bị ngăn cấm tình yêu, khi họ bệnh tật không có tiền chữa chạy, và hứng chịu những bất công lớn.
Hôm trước có một con rất đẹp nhưng để mất rồi)… Bác biết cháu ở đây gò bó hơn ở nhà. Mất chứ không phải biến mất. Chắc không biết mục đích chính của tôi đến đây để chữa bệnh mệt.
Lại còn nhiều chuyện đầy gian nan khác. Để tránh những hận thù. Bạn không hiểu sao bạn lại có thể hét được to thế dù bạn đang đau họng nói không ra hơi.
Có một thứ bất biến, đó là tất cả. Tí nữa thì bạn bảo không và rơi vào cuộc tranh luận chắc chắn thua. Tôi có làm gì ám muội đâu.
Mình không khổ nhưng người ta lại khổ. Xu thế hiện sinh là minh chứng rõ rệt nhất cho điều đó. Cái bệnh thơ nó loạn lắm.
Cái bệnh thơ nó loạn lắm. Người đọc qua một số nét phác như vậy có thể hình dung ra một không gian, thời gian hay trạng thái khác cái mà người viết đã trải qua. Ngồi trên khán đài, bạn thật muốn đụng chạm quả bóng.
Trong khoảng thời gian ấy, tôi vẫn đến lớp, thỉnh thoảng nghỉ một tiết thấy không ai thông báo gì. Tất nhiên là không nên để điều đó xảy ra. (Tôi còn nhớ, hồi ấy, hôm sau, đến lớp, giờ sinh hoạt đầu tuần, cô giáo chủ nhiệm hỏi tôi trước lớp: Hôm qua em đi đâu để mẹ phải tìm? Em đi chơi điện tử ạ.
Bác tôi bảo: Chào chú đi con. Nhưng không phải là tất cả. Sai là vô trách nhiệm.
Rồi bạn hồ nghi có đỡ thì cũng phải nghiêng ngả chứ. Không để ý đến thì nó cũng trở nên vô nghĩa. Mẹ khóc vì đau nhưng cũng nhẹ đi thôi.