Họ luôn cảm thấy ai đi khác con đường của họ là có vấn đề. Chắc họ nghĩ bạn là bồi bàn. Thi thoảng đáp lời vài nhân vật quen sơ sơ.
Có gì để thanh minh. Nhẹ hơn thì nghe làm gì, nó bồng bột, nó trẻ dại. Tôi tự hỏi tại sao họ lại cho một số con chim vào những cái lồng nhỏ trong một cái lồng to.
Bác gái nghe lục đục, hỏi: Làm gì thế con? Học ạ. Bạn không khinh rẻ mình vì bạn cố sống trung thực và linh hoạt với cái bạn biết và không ngừng muốn nắm bắt cái bạn không biết. Nó có một vẻ đẹp trầm hùng như một bản anh hùng ca, lúc da biết như bản thánh ca, lúc lại như trẻ con líu lo.
Lưu ý: Hắn không chắc là tôi. Tôi chưa được sống hết cái nũng nịu, nhõng nhẽo và khóc lóc của một đứa trẻ. Vừa phải khao khát một ngày họ cũng phá bỏ chúng để chung sống trong một tầm nhận thức khách quan và lành mạnh hơn.
Không hẳn là bạn mà là những gì bạn viết. Chuyện học hành vừa qua là do con sức khỏe yếu, với lại ham chơi vi tính. Tôi định kêu to hơn, lại thôi.
Và vừa nghe tiếng con chuột lang gặm củ cà rốt rột rột. Bởi bạn là người sòng phẳng. Từ đó mẹ có nhiều biểu hiện dịu hiền hơn.
Em sẽ bế con hôn lên trán anh mỗi lúc anh bắt đầu sáng tác. Bạn cũng đang tự cho mình cái quyền có thể gọi là phán xét đó. Bạn, nghĩa là những ai đọc xong nó không coi tôi là thằng hâm, thằng điên, thằng gàn dở, thằng đểu hoặc thằng hèn.
Như vờ sở hữu cái mà nó biết không thuộc về mình. Nhiệm vụ là đám cưới vui vẻ. Và đưa đến những sự cởi mở có cân nhắc khác.
Nó không giống như cảm giác hồi nào tôi đèo cô bạn của thằng bạn sau xe, cô nàng vứt đánh bịch bắp ngô vừa gặm hết xuống đường, tay phủi phủi tay. Nhưng không phải lúc nào cũng mang theo giấy bút. Tôi sợ những sự quen thân, gần gũi mà không hiểu nhau.
Bỏ cha những suy nghĩ về đồng loại, thời đại vừa phải thận trọng vừa dễ bị nguyền rủa đi. Phải, đó là tôi tự cô lập mình. Vì vậy, nhà văn thường ngăn vợ lại bằng cử chỉ âu yếm ấy.