Anh đừng uống nhiều cà phê nữa, hại lắm. Bỏ quên cả kiệt tác nung nấu. Đấy là tại ở trong môi trường luẩn quẩn.
Và như thế, dễ chả hay gì nữa. Mọi nỗ lực nhồi nhét chỉ đem lại bi kịch. Chúng sẽ cắt đứt giấc ngủ của bạn.
Bởi vì, hắn có thể bỏ qua đạo đức, sự thật khách quan, để điều khiển suy nghĩ theo cách mà hắn muốn, có thể làm chủ nội tại nếu thực sự lựa chọn cách sống hoàn toàn làm chủ thế giới. Và như thế, sự chân thành, cởi mở, bao dung và tôn trọng sẽ nhạt dần rồi tác động, lây nhiễm trực tiếp lên con cái họ. Nhưng mà tôi ươm mầm.
Biết rõ bạn là cái gì để làm gì. Đa phần chúng ta đều làm thế và coi đó là sự vô lí bình thường của đời sống. Đi đâu cũng vất vả.
Nhưng chưa viết nốt đoạn đời này thì chưa thấy tạm trọn vẹn để sẵn sàng chờ cơn gì đó của họ. Bởi vì, lúc này, lòng tôi dường vô cảm. Nhà văn bỗng thèm nụ cười trong im lặng của nàng.
Viết ngắn hay quá khéo người ta lại càng ngại đọc dài. Biết rõ bạn là cái gì để làm gì. Chơi là tất cả mà chẳng là gì cả.
Bác mà biết tôi không có tên trong danh sách lớp bác và mọi người còn sốc nữa. Hôm trước dám nói dối mẹ, trốn học mà bảo không có giờ lên lớp… Bây giờ mẹ chỉ nói bóng gió thôi. Bạn lại cười một mình.
Và cái sự kỳ dị ấy càng khiến bạn vừa hoang mang vừa tin chắc mình phải gánh lấy nó. Và tôi biết, những độc giả hời hợt cũng đâu thấy khác. Cái này thì họ hơi nhầm, đơn giản là vì họ không có tầm nhìn xa.
Chúng là những kiệt tác. Như thế em không còn thấy cô đơn trong lúc chờ đợi anh. Xem trang 16 cuốn NGOÁY MŨI tác giả Nguyễn Thế Hoàng Linh (nếu có)
Bên trái nó, cái bàn, nghĩa là bên phải bạn, có một chồng sách chừng 5 quyển được photocopy và đóng lại nên khá dài. Hàng mi dài ôm lấy đôi gò mắt. Giọt nước mắt như trộn lẫn ánh sáng, thương đau, hạnh phúc.