Hoặc không tưởng tượng rằng có ai đó đang tưởng tượng ra họ. Có thể ví khi con người sinh ra, trong nó có một chiếc đồng hồ cát. Chỉ muốn chửi thẳng vào mặt những kẻ ruồng bỏ cái bản năng người của mình một cách hèn nhát.
Nhưng rốt cuộc, các cậu hay tớ vẫn là phận con sâu cái kiến, bị bọn hiện sinh có quyền lực thích thì thả rông, không thích thì nhốt lại, thủ tiêu, ngứa ngáy thì làm trò tiêu khiển. Có lẽ nếu có vé tháng tôi đã mua. Tôi định kêu to hơn, lại thôi.
Lá rơi trên đùi em cũng sực nức hương buồn. Và như thế, theo luật nào đó của cộng đồng xung quanh bạn, bạn phải tự lãnh trách nhiệm và đừng kêu ca phàn nàn. Vẫn chứng nào tật nấy.
Sự đồng cảm với những người cùng khổ là có nhưng sẽ không quá sâu sắc khi tôi ít trải qua nỗi đau của chính họ mà chỉ thấy chúng trong văn học, trong đời. Hãy để họ nói Những điều không sáng tạo. Thêm nữa, bạn đầy những hạn chế của tuổi trẻ bị dồn nén.
Tôi mặc cảm trước họ, trước nàng, khi nàng cao hơn tôi, những ngón tay dài hơn những ngón tay ngắn ngủn của tôi. Mà lừa kheo khéo vào để còn cố mà tin. Có thể hắn câu được những con cá to để thả.
Chỉ cần cháu làm rạng danh dòng họ là bác mãn nguyện. Đó đơn thuần là những mối quan hệ mà ai không may thì gặp phải và làm bạn bè với bạn thôi. Tôi tìm thấy nàng khi lần đầu tiên vào lớp, ngồi vào chỗ cô giáo chỉ.
Nhưng lịch sử thường chỉ đánh giá cao những chủ thể điều hòa được những tác động và làm chủ được hoạt động sống, nghĩ của mình. Khi trí óc đầy nhóc ý nghĩ, bạn sẽ thấy máy đọc suy nghĩ hay máy phát hiện nói dối chỉ là một trò hề. Trong công viên thì toàn ma cô.
Nhà văn ngồi lại một mình. Cháu nó đang bị đau cơ. Lẳng lặng về nhà bác chờ xét xử.
Sang Trung Quốc, sang Thái Lan đi. Để từ đó, không có sự coi thường lẫn nhau một cách chung chung giữa các thế hệ. Không được đâu cậu ơi.
Không phải bạn không muốn một cuộc sống như thế. Thi thoảng tham gia mấy câu kiểu mấy nhà chiến lược. Cũng rất không thích những người ngộ nhận bông lơn thành hằn học.