Cứ tiếp tục đi, cứ tiến tới. Tất cả các hiền nhân của mọi thời đều đồng ý về chỗ đó. Chúng ta không bao giờ có thêm chút thì giờ nào đâu.
Và cái giọng hoàn toàn chán chường trong lời than thở đó cho ta hình dung một bi kịch không ngờ và vô lý trong gia đình ấy. Ai đã thấm nhuần các luật tiến hóa, hiểu rằng nhân luôn luôn sinh ra quả, tất sẽ coi biển là một nguyên tố mà hồi xưa là hơi nước, có lúc đã sôi lên và nhất định sẽ có lúc đông lại thành nước đá. Nếu bạn không chịu khó suy nghĩ mệt nhọc 45 phút (mới đầu, công việc ấy chán lắm) thì một giờ rưỡi đọc sách mỗi đêm sẽ uổng lắm.
Và cũng không có hình phạt. Cho nên tôi khuyên bạn có đọc tiểu thuyết thì không nên đọc trong giờ rưỡi đó. Tiểu thuyết càng hay càng dễ đọc.
Câu châm ngôn đó chưa đúng hẳn. Làm được một công việc mệt nhọc, lòng tự tin của bạn sẽ tăng lên. - Vâng, nếu bạn cho phép thì tôi xin đáp là tôi quả có ý đó; bạn cứ thí nghiệm đi, thật là tự nhiên, dễ hiểu mà lại có vẻ là một phép mầu.
Bây giờ tôi xem ông ta sử dụng 16 giờ đó như thế nào. Lẽ nhân quả bao bọc vũ trụ. Sau khi đã suốt ngày gắng sức lo cơm, áo, tự nhiên óc ta muốn suy nghĩ.
Từ sở về nhà bạn có cảm tưởng mệt nhọc đó (ý muốn nói ở sở ra, bạn không thấy mệt nhọc gì cả và bạn mệt không phải vì việc làm mà vì tưởng tượng). Tôi lại đón bạn khi bạn ở sở ra. Y là một thành điên huênh hoang phát ghét, tìm được cái gì là xúc động đến nỗi bất mãn vì thấy sao cả thế giới không xúc động như mình.
Lần lần bạn nghiên cứu những vấn đề khó hơn và bạn sẽ có thể dùng luật nhân quả giảng cho tôi tại sao những con đường thẳng băng ở Luân Đôn lại ngắn như vậy còn ở Paris lại dài hàng mấy cây số. Có một bộ óc biết tuân ý ta thì nên lợi dụng nó một cách tối đa. Browning, viết bằng thơ, và chứa nhiều chất thơ cực đẹp.
Trong các loại văn, có lẽ nó bắt ta gắng sức nhiều hơn hết. Lòng tự trọng đó là nguồn gốc của mọi quyết định và sự thất bại nhất định làm tổn thương lòng tự trọng của ta. Trong phạm vi cuốn sách nhỏ này, tôi không thể chỉ cho bạn mới đầu nên làm công việc nào, nhưng tôi có hai lời khuyên khá quan trọng.
Người ta phải thăm bạn bè. Bỏ qua lời tôi là bỏ qua lời khuyên quý báu nhất đấy. Còn đi trên đường hoặc ngồi trong góc xe mà tập trung tư tưởng thì ai mà biết được? Có thằng tướng ngu nào cười bạn đâu?
Mặc dầu vậy, bạn vẫn tán thưởng bản đó. Bây giờ tôi xem ông ta sử dụng 16 giờ đó như thế nào. Trong 16 giờ đó thầy không phải kiếm ăn, không phải lo vấn đề tiền bạc, thầy sung sướng, rảnh rang.