Hiếm hoi có nhà phê bình nào dám phát biểu cái mà họ tìm thấy trước người khác. Qua đó, với những tinh hoa của quá khứ cũng như hiện tại để lại, đào tạo, hun đúc, chọn lọc nên những tài năng kiệt xuất biết tận dụng chúng vì nhân loại. Ta có thể giải thoát cho người đàn ông đó khỏi đau đớn và lũ con đốn mạt.
Nhưng đến lần thứ ba thứ tư điệp viên báo về thì chắc bác gái cũng thấy mình tự nhiên cho thằng nhỏ một cơ hội phạm pháp. Sự tranh luận lấy cơ sở phân định thắng thua là tuổi tác và thứ bậc. Và nhiều lúc không còn khả năng đè nén được biểu hiện của sự yếu đuối hay hồn nhiên bị giam hãm bởi định kiến từ chính mình.
Nó khờ nên nó chưa khai thác được mình. Nghe nhiều rồi thấy điếc tai. Hoá ra bác bảo tôi nghiêm túc rồi, không phải theo dõi nữa.
Những cái đó có quên đâu mà phải nhớ. Khi bạn nằm trên giường, ấy là lúc cảm nhận sự sinh tồn của thế giới âm thanh nhân tạo tân kỳ. Chuyện đi đá bóng và chuyện đi ăn giỗ không giống nhau nhưng tôi hiểu chúng tôi không thích bị người khác làm cái phần mà mình tự làm được.
Hôm sau đi thi thấy bình thường. Viết ngắn hay quá khéo người ta lại càng ngại đọc dài. Có thể phơi phới niềm tin.
Bóng đèn thì bình thường, không cần kể. Và lòng quả thấy băn khoăn thì hãy cho bà ấy tiền hoặc đến tận nhà thăm hỏi. Vừa đọc lại một lượt, lại thấy vẫn khá ổn.
Tôi bảo: Chú thông cảm cho cháu, cháu đợi cô cháu ở chợ, lúc chú bảo đi cháu vướng nên chưa đi được. Thêm nữa, sự khúc chiết là cái hắn đang muốn. Hồi cháu học lớp 11, có một hôm cháu đi học xong không về nhà ngay.
Đàn ông không hướng tới nó thì chẳng bao giờ đàn bà, trẻ con đỡ khổ. Hãy thử cho trí tưởng tượng mở máy xem, khi mà bạn đang ngồi im mà không được viết. Phát thanh viên phàn nàn với vợ: Cứ dự báo thời tiết sai là người ta lại đè anh ra mà chửi.
Nhưng tôi lại thấy thế hệ tôi và trẻ hơn tôi đang đầy mầm mống phản động thực sự. Không hiểu sao tôi không có thiện cảm với các chú. Khi mà bạn cần những khoảng tĩnh lặng và tin cậy để tinh thần thư thái tiết ra những chất sống vá lại những tế bào và tự chữa lành những vết thương trong tâm hồn, trong cơ thể thì bạn lại phải sống giữa môi trường mỗi ngày không thể không nghe tiếng chấm choé nhau.
Và chấp nhận đời không phải trò chơi. Nhưng họ chắc vẫn có cảm giác thất lạc những khao khát của mình. Nhưng vì không thấy thì làm sao họ cho bạn thời gian được.