Cái vỏ kẹo bé tí, sân vận động đằng nào chả phải quét dọn. Nhưng chắc mẹ biết chuyện, lại đòi dắt tôi đến nhà ông ta. Vì nếu tiếng nói của bạn sẽ có trọng lực thì có ít nhiều người thấm thía cũng như nhìn nhận lại bản thân.
Không chống lại thì sẽ hình thành một truyền thống mới, một thứ truyền thống mới đầy chai sạn của dân tộc. Môn Văn bố tôi cũng dẫn đến nhà thầy dậy Văn nói chuyện. Lúc hàng vắng teo ngồi rỗi mới là lúc bác buồn.
Như tôi trôi nổi khắp phố phường, không sợ lạc nữa nhưng chẳng biết đường nào ra đường nào. Lại đi lấy của ai đó để trả mình cho bằng được. Úi chà! Chơi trò này tí đã chán.
Giấy vệ sinh ở đâu nhỉ, bác trai thì đang cạo râu hay làm gì đó trong nhà tắm. Nhưng dù sao thì tôi vẫn bị cái tưởng tượng ngầm ấy ám ảnh sơ sơ. Nữa, ta đang viết những điều bình thường thì nhoáy một cái là xong này với một sự nỗ lực đầy khó chịu và đau đớn của đầu óc quá tải đâm chậm chạp.
Bạn không nghĩ sự suy kiệt này chủ yếu do chạy nhảy quá sức mang đến. Cái cuối có phần họ nói đúng. Để phân biệt nó với sự chăm chỉ hay vô thức thuần túy loanh quanh những lối mòn.
Tình thường trở nên nông cạn khi phủ nhận sự ích kỷ. Chắc mẹ không đi được một mình. Bởi không phải lúc nào cũng có thể hô to hai chữ đấu tranh một cách thật lòng.
Đó chỉ là những bức tường lửa sơ sài non nớt. Còn khoảng tháng nữa mới mua được quyển tạp chí hội họa tháng trước. Như một mặt bằng chung để chúng ta không lấy đó làm xấu hổ hay dằn vặt.
Có một hôm, ông chú gọi bạn sang bảo: Mày vào đây chú cho ít mật gấu bóp chân. Dù ước mơ có vẻ rõ rệt nhất của bạn là làm một cầu thủ bóng đá. Đấy, như kiểu có sương mù trong phòng.
Bạn đã hơi lo sự xuất hiện câu chuyện của bạn ảnh hưởng đến đám cưới này. Tích trữ một khả năng kiến giải, phân tích tàm tạm để mổ xẻ vấn đề. Rồi chợt nhớ ra, bác tiếp: Đúng rồi.
Nhưng cũng không nên dằn vặt và quá xấu hổ. Anh họ bảo chị út và bạn: Chủ nhật bận gì không, anh đưa hai đứa đi mua sắm. Sự ngẫu nhiên thiện ác ấy thuộc về con người bản năng trong một xã hội mông muội.