cả đời tôi phải đóng vai không phải thiên tài đóng vai thiên tài. Bạn có thể tìm hiểu và tư vấn cho bác nên bán hàng gì, giúp gia đình tìm một tráng thái cân bằng. Cháu phải nghe lời khuyên của mọi người và tự phê bình.
Ta cõng nàng đi trên sóng. Bởi vì, trong tôi vẫn âm thầm mặc cảm bất hiếu và ích kỷ khi tôi không đi con đường gia đình sắp đặt; lạnh nhạt với mẹ cha; những ngày này chỉ ăn, ngủ, viết, tuân theo thời gian biểu sáng dậy lúc 7 giờ, đêm ngủ lúc 10 giờ; và đôi lúc đi chơi cho khuây khoả. Ốm ra đấy mà làm gì.
Không phải ai cũng ít ngộ nhận… Tôi còn e ông cụ sẽ khỏe lên sau khi tiếp xúc với ông. Bạn thử phân tích kỹ hơn sự lạc lõng của mình trong thế giới này.
Những góc tường treo vài giò phong lan và trên đầu nàng là một bức tranh vẽ thiên thần đang dạo đàn. Lần sau rút kinh nghiệm nhé. Thế là vô số bịch nylông nước được ném xuống tầng dưới.
Chắc bạn có chút ám ảnh về cái câu đó. Mà là một tiếng nói độc lập, chân thật và biết đều (dù không phải không có chỗ gay gắt). Cháu bảo: Để cho đẹp ạ.
Ngoài cái giá cắm bút thì có một số thứ khác. Mà đã bị bác đọc vài dòng thì có lẽ không còn cơ hội làm nốt công việc còn lại. Bác gái thường bảo: Biết con vất vả rồi nhưng con xem chị út phải ở trong trường cả tuần, học xanh xao cả người.
Và có phần nào vì sắp tới Sea Games 2003, Tây sắp đổ về? Nếu không thì sao đến tận năm 2003 này mới đẩy mạnh. Nhưng vấn đề là thời gian (dù không đầu không cuối) đã đi và kéo loài người theo, hình thành bản chất luôn phát triển. Trước đó, nó có làm một cái hoạt động gì đó ở trường.
Khi xã hội có giáo dục, con người được dạy cách điều tiết cái đồng hồ cát và chất cát trong mình. Sáng nay bạn mặc cái quần bò ông anh cho, khá vừa. Vừa đi đá bóng về buổi chiều, bác hỏi: Hôm nay cháu có đi học không.
Hết xe này đến xe kia khoe giọng hát của mình trong cuộc thi ngoài trời. Chị út ra viện được điều trị tại nhà, ít phải đi học, bạn bè đến thăm, bữa cơm đông người trẻ tuổi, cười đùa, ấm cúng hẳn lên. Hôm nay chị bạn ra viện.
Bọn con cháu chúng tôi không thể chứng kiến ông cụ quằn quại thêm một giây nào nữa. Cô không dám nhìn vào ai. em đi đâu hết một đời - mà không để lại một nhời cho ai - em đi trọn vẹn rộng dài - mà không thả lại một vài cơn thơ - em đi từ lúc bấy giờ - tôi không hiểu cứ đợi chờ em đi - em đi bởi cái lẽ gì - vì ai hay chỉ là vì đi thôi - dù sao em đã đi rồi - duy còn nỗi nhớ lặng ngồi trên mi