Hôm nay, tôi đã quyết định đến đó. Thế giới lúc đó thật yên bình, rộng lớn và luôn mới lạ. Không hy vọng một ngày họ tập hợp lại và ghép chung những ký ức.
Tự dưng mẹ lại ra giá. Hãy vừa tưởng tượng vừa ghi nhớ để khi có cơ hội sẽ nhai lại nó bằng câu chữ. Cảm thấy thế gian hoàn toàn lãnh lẽo.
Khi hắn không lựa chọn khinh bỉ đồng loại, hắn cần sự tha thứ của họ. Rất tiếc, tôi ạ, biết đâu tôi là một độc giả tồi. Nhưng cái gì đã đẩy tôi đến tình trạng này? Đó là sự thiếu công bằng và thờ ơ trước thú tính của loài người.
Bác gái nín cười làm ra vẻ nghiêm trang: Ầy! Láo nào! Chưa ai làm được bác trai bỏ thuốc. Tôi không chấp nhận một cuộc sống nghèo khó với những năng lực mà tôi tin là mình có. Để gìn giữ cho thế hệ mình và thế hệ mai sau.
Hai tiếng nghệ sỹ nghe cứ ngường ngượng thế nào. Và cứ vài gia đình thì phòi ra một sinh thể lạc loài khi không chấp nhận cái đều đều ấy. 000 đồng, bớt 1000 còn 34.
Bạn phân vân không biết chọn cái nào. Dẫu chưa diễn đạt được hết cái muốn diễn đạt. Đồng chí nào mai sau làm quản lí giao thông xin nhớ cho cái vụ này.
Người ta có thể có bản lĩnh để chịu nhục, chịu chơi bẩn nhằm làm nên nghiệp lớn. Chị út là người bạn học lớp một với tôi. Hoặc trò chuyện với bà ấy nếu bà ấy có hứng thú tâm sự.
Lấy quần áo họ để sẵn và thêm một chiếc khăn bông xanh lá mạ. Cậu em bắt đầu giới thiệu cho tôi chức năng các loại máy. Không phải lúc này, không phải nhiều lúc, nhưng không phải không có lúc bạn muốn nói thẳng vào mặt bất kỳ một thằng bạn, một người quen nào: Mày ích kỷ, ngu và hèn như một con lợn.
Với không ít uẩn khúc của chung một thế hệ. Làm gì có lí do gì mà khóc. Những trận bóng và bác bấm huyệt gần nhà làm tôi thấy khoẻ hơn.
Mà cũng có thể các nhân vật ngoài đời diễn vở kịch đời quá dở. Bạn sợ sự dây dưa tình cảm để rồi ông chú cứ vô tư: Mày sang khuân cho chú cái tủ. Bác trai bảo: Cháu nó vừa mời rồi.