Tao đờ mẹ bật quạt mãi mà đờ mẹ đéo hết nóng…. Quả là tôi không muốn viết mấy về những cái này khi nó khô khan. Mẹ bảo: Chả khiêm tốn tí nào.
Đến gần nhà, đường tắc, cổ động viên quá khích nhảy ra lòng đường chặn ô tô buýt. Vì hình như anh làm gì có trên đời. Cô gái bảo: Không.
Nói thế có ngạo quá không? Và đồng chí ấy có thích thú vì cái liên tưởng về một mảng lềnh phềnh để ví với mình. Có gì để thanh minh. Tất nhiên, chỉ có một số điểm tương đồng.
Tất cả mối bận tâm của họ nằm trong vòng luẩn quẩn ấy. Chưa đến tuổi để vô vi vô vị. Sự cố gắng níu kéo những gì giết dần sự sinh sôi của mình chỉ làm bạn thêm đau đớn, thất vọng và chán ghét.
Dù bạn sợ làm đau họ nhưng cuối cùng thì con người vẫn cần nhìn nhận thất bại của mình. Vừa gỡ xong mối này lại rối mối kia. Cậu ấy là người tốt.
Với người nghèo thì nó đánh vào thực phẩm. Ta không muốn đợi họ tìm đến ve vãn lúc ta đã già yếu hoặc chết nên ta phải cứu chính mình, mở rộng mình. Con sông trước mặt thật xanh và êm.
Nhưng chỉ có thể tốt nhiều hay ít, khó có thể tốt cho đủ. Trong tay tôi không có luật… - Ông quả là người biết lo xa.
Ai ai cũng cần có môi trường để kiếm cơm. Nhưng lại thấy buồn nôn. Bố mẹ xử lí tôi đã mệt rồi nên chắc chẳng còn hơi đâu uốn nắn từng lời cho nó.
Lại là phá vỡ tất cả, bất chấp luân thường đạo lí mà chẳng bao giờ biết mơ. Con mèo lại sán vào tôi. Nhưng thấy cũng hay hay.
Phỉ nhổ đạo đức giả là chơi. Cũng như chống lại nguy cơ bị tuyệt chủng. Chỉ là trò chuyện nhẹ nhàng trước khi đi ngủ thôi.