Bạn như hiểu rất rõ mấy dòng chữ ấy. Mai sau, nếu tôi sinh con, khi đến một tuổi nào đó, tôi sẽ viết bản kiểm điểm về lỗi của mình cũng như thế hệ mình. Bởi vì, với những con người thành thật và tử tế ở một mức độ lớn hơn giả dối, anh sẽ thấy điều kỳ lạ.
Chán ngán vì làm phận con cháu cảm thấy mặc cảm và ích kỷ khi chán ngán. Ông đặt tay nàng lên vành tai và nói: Anh muốn thú nhận với em một điều. Tinh thần của ta vẫn khá thông thoáng nhưng đầy mệt mỏi, đâm ra nó hay sợ vớ sợ vẩn, biết làm sao.
Bác sỹ cấm đá bóng cho tới hết mùa đông, dường như mất hết thú vui. Tiếc là lại mất đi cái hứng đó giữa bóng mát của cây cối và những tiếng chim đủ loại. Chúng tôi đã chết rồi.
Mẹ xem xong bảo: Đây là trang hài hước à? Đôi lần tôi nửa đùa nửa thật: Con đứng trong 5 nhà thơ Việt Nam hay nhất. Như thế là như thế nào? Là như nhiều người tôi gặp và không mong đợi thấy lần hai. Hy vọng có thể hâm nóng lại.
Bao nhiều năm ở thành thị rồi mà quanh năm vẫn chiếc quần lụa đen và áo bà ba. Nếu không thất bại, nhiều người đã không phải cầu viện (nhiều hơn mức lành mạnh) đến thần thánh, khói hương. Bạn thì không, bạn có thể tha thứ nhưng khó gắn bó hay tỏ ra niềm nở với những người lười tự sửa chữa.
Đó là yêu cầu phải có can đảm thay đổi để phù hợp với tinh thần thời đại. Rồi tôi đổ nước vào đống tro tàn. Thôi thì dùng vào chỗ khác.
Ngồi lên giường lại nghe bác lặp câu hôm qua và nhiều hôm trước nữa: Cháu đừng để mất lòng tin của mọi người. Định bỏ đó, nghĩ thế nào lại lấy giẻ rửa bát ra cọ rồi ngâm nước. Nó là một chuyện kể cho vui mồm như bao nhận định khác.
Giá là ở một thời điểm khác, bạn cũng sẽ khó có thể không phấn chấn. Cho đến bây giờ vẫn thế, họ vẫn luôn chứng kiến tôi nằm ườn, viết lách, gõ, và đi đá bóng. Liên tưởng sơ sơ đến một trò hành xác.
Hoặc mở tủ đọc lại thì dễ lại đâm chán đời, bất mãn. Khá nhẹ nhõm và yên bình. Chạy đi mua thì không có hứng.
Bảo: Chị xem, có thế mà không viết được thì còn thi thố gì. Mùa đông thì mấy chiếc áo len dày sụ mớ ba mớ bảy. Tôi chọn nói về cuộc sống của những người không đói rét nhưng cũng không kém khổ đau.