Ba đứa chúng tôi được mời lên văn phòng ngay sau đó. Một nguyên tắc cơ bản khi nói chuyện với những thành viên trong gia quyến người mất là: Lựa lời mà nói. Chà, việc mô tả phong cách của mình thì khó hơn nhiều so với mô tả phong cách người khác.
Họ đã thành công trong việc tạo ra một không khí mang lại cảm giác thân mật, thoải mái giữa chủ và khách từ những chiếc ghế ngồi này. Họ cố gắng thoát ra ngoài nhưng chỉ có một lỗ thông duy nhất lên mặt đất. Tờ Washington Post từng đưa ra một danh sách cho thấy sự thay đổi về tên gọi các dân tộc di cư đến đất Mỹ theo thời gian, như một cách thừa nhận sự tiến bộ.
Anh chàng cứ hết vâng, không, rồi lại tôi không biết. Đài phát thanh ở Miami, chuông điện thoại reo . Thế là tôi cứ quanh quẩn ở đó, chờ đợi một cơ hội.
Bạn không có tiền ư? Tôi sẽ nói miễn phí. Herb là đứa nhìn thấy Moppo trước tiên. Nếu bạn cảm thấy chán hay nghĩ là đã tới lúc cần kết thúc cuộc trò chuyện, xin mách bạn một phương pháp hết sức hiệu nghiệm để rút lui ngay lập tức.
Anh ta nhào đến cái micro: Thưa quý vị, trước khi quý vị ra về… Xin một tràng vỗ tay cho… anh bạn tốt của tôi: Larry King! Ví dụ về chính trị và tôn giáo. Suốt đêm hôm qua tôi đã làm việc liên tục.
Sau khi đã chuẩn bị kỹ rồi thì bạn hãy xem tiếp những lời gợi ý dưới đây, chúng rất hữu ích đấy: Bạn hãy tưởng tượng chỉ bấy nhiêu cũng đủ làm tôi phấn khích cỡ nào. Thế nhưng ông đã làm một việc mà không phải ai cũng dám làm.
Ở buổi tiệc bạn không nên cho phép mình trầm mặc hay quá ư nghiêm nghị. Larry, một cuộc gọi khẩn ở đường dây số một. Anh ấy như được tiếp thêm nhiệt huyết, nói một cách hăng say và đầy phấn khởi: Tôi lao vào không gian toàn mây là mây.
Williams Kunstler lại là một luật sư có giọng điệu hùng hồn mạnh mẽ, quyết liệt và khẳng khái. Nếu nói chuyện hài hước, có nghĩa là bạn đang giúp tất cả mọi người đều cảm thấy thoải mái. Sao tôi lại hỏi một câu ngớ ngẩn như vậy? Có lẽ vì đó là thói quen nghề nghiệp, lúc bắt đầu câu chuyện, tôi hay hỏi khách mời của mình những câu như thế.
Vì thế lần này tôi muốn hát với một cảm xúc mạnh mẽ hơn. Cha sẽ níu tay tôi lại, mua cho tôi những que kem đang bốc khói và không quên dặn tôi rằng: Về nhà con đừng nói với mẹ nhé! Mẹ sẽ rầy ăn kem như thế thì làm hỏng bữa tối đấy. Thang máy lại ngừng hoạt động, nên không thể nhờ sự trợ giúp của những người bên dưới.
Có thể mọi người thấy vậy sẽ đánh giá: Larry King khép nép quá!, nhưng không sao, tôi sẽ bắt chuyện với một ai đó mà. Sao tôi lại hỏi một câu ngớ ngẩn như vậy? Có lẽ vì đó là thói quen nghề nghiệp, lúc bắt đầu câu chuyện, tôi hay hỏi khách mời của mình những câu như thế. Đến nỗi có lúc chúng tôi quên rằng anh nói khó nghe như thế nào.