Nhưng khi bạn chọn cách sống chống lại bi kịch luôn rình rập những tài năng, sự nghiêm khắc (ban đầu cứng nhắc) ấy không thể không có. Sau khi coi như làm xong một bản nháp thô sơ (một nhiệm vụ tự đặt ra) để người đời có thể dẫm lên, kiễng chân mà ngó qua bức tường trì trệ để thấy dù chỉ gót chân của nàng (chàng) Sáng Tạo. Lúc đó, bạn sẽ không hứa hoặc phải thất hứa.
Dễ thôi con ạ, con viết lại xem nào… Thử tiếp đến máy chạy, máy leo núi. Tôi đáp cứ năm phút thì nó tự động ngắt.
Có thể những suy nghĩ ấy không hiện rõ trong từng chữ của nội tâm. Tôi hơi để ý anh chàng, chắc lớn hơn tôi độ dăm tuổi, xử lí cái vỏ kẹo thế nào. Bạn lấy xe máy, đứng ở cổng bệnh viện chờ bác làm thủ tục xong đưa bác về.
Và ở trong những bộ mặt khác nhau, con người không nắm được những bộ mặt còn lại. Cho cô bé bán diêm, nàng đáp. Sở dĩ bạn tả khá tỉ mỉ chỗ bạn viết từ đầu đến giờ vừa là để luyện môn miêu tả mà bạn còn kém, vừa là để ngầm chứng minh đầu óc bạn vẫn khá minh mẫn.
Lúc đó bạn cho mình quyền cởi trói cho dòng chữ ấy tung tăng trong óc. Sự hòa giải thường thành công chỉ khi xuất phát từ nỗ lực của thiểu số và sự tha thứ của số đông. Muốn nóng hơn nữa thì múc gáo nước trong cái chậu gỗ để ở góc kia đổ vào lò than kia.
Nếu bạn tin vào những điều trên, là một người không tốt hay một kẻ phân vân trước ngưỡng cửa thiện-ác, bạn sẽ yên tâm mà ác. Cháu không tranh luận, không đủ sức tranh luận. Các cậu bảo: Ấy, tớ thích thế, thích thì đấu tranh, chán thì thôi, hiện sinh mà.
Chơi là giữ kín mọi điều mình biết. Với sự phân vân đó, bạn sẽ không cảm thấy yên tâm mà đắp giấc ngủ lên mình dù bạn có thể là một thiên tài. Tôi làm trong năm phút.
Đều ngập trong nước mắt nhân gian. Không hiểu sao ư? Không, tôi biết, mình còn thiếu nhiều cái để có một niềm vui tương đối trọn vẹn. Bác gái tôi thường có vệ tinh quanh tôi.
Đúng là thân làm tội đời! Hắn không rõ sự thấu suốt là thế nào nhưng hắn cảm giác cái sự thấu suốt mà người ta thường biết chỉ là một trạng thái khá đơn điệu. Ngôn ngữ cũng là một thứ vũ khí, một con dao hai lưỡi mà.
Tôi có thể (nhưng không thích) viết một đoạn luận tội thế hệ trước mình. Điều bạn muốn nhất có lẽ là để bố thấy bạn hạnh phúc và kiếm được khoản tiền kha khá từ nghề mà bạn lựa chọn. À, nãy giờ quên chưa xin lỗi anh bạn vô danh bên trái.