Khi mà đời sống nhiều những người thành thật và tử tế thì anh sẽ được chứng kiến những trạng thái mới hơn nữa, không phải một sự đồng hóa. Và càng khao khát chứng minh cách sống mình lựa chọn là hiệu quả trong một xã hội chỉ công nhận con người bằng hiệu quả có thể trông thấy (chỉ với tầm nhận thức trung bình). Hôm nay là thứ bảy, chừng nửa tháng sau cái ngày tôi khóc.
Một kiểu hăm doạ của trẻ con. Những kẻ đánh mất bản chất người, khi đối diện với bản chất, họ cho là giả tạo, là đạo đức giả, là rởm đời. Chúng tôi đã chết rồi.
Mất cái giấc mơ đấy. Có nó thì đau nhưng không có nó thì bạn lại trở thành vô cảm thật rồi. Nhiệm vụ đào tạo, bảo vệ, cứu chữa con người của giáo dục, an ninh, y tế đã không còn là mục tiêu mà mỗi công dân trong ngành hướng tới.
Ông chỉ việc viết xong câu chuyện và nghỉ hưu, hưởng lạc. Bạn xem trận đấu với một sự thoải mái tương đối. Để làm sáng tỏ sự cần thiết, lợi ích của việc đọc cũng như tự tin về công việc của mình.
Tôi là một kẻ có trái tim nhạy cảm và yếu đuối. Nhưng cảm giác mâu thuẫn này cũng tương tự như tôi mặc cảm phản bội khi vượt qua những chuẩn mực đạo đức vô lí nhưng từng chung sống với mình và từng là mình. Họ ngắm nhau hồi lâu.
Vậy thì nó là một giấc mơ. Anh chị họ hơi cúi đầu ăn phía đối diện với bạn, làm khán giả bất đắt dĩ. Một kẻ lạc loài vô cảm.
Như một con rết hoặc như một con rắn. Nên bạn đừng ban phát lòng xót thương bừa bãi. Và vì thế, nó chìm đi trong bao đời chìm của những dòng chữ khác.
Còn bây giờ leo thang cũng mỏi. Và vội vã ra sân bóng lúc chiều còn gay gắt nắng. Không có nó thì sao? Cuốc bộ hoặc đi xe buýt.
Mà hạnh phúc nhiều lúc chỉ đến sau khi dũng cảm nhả ra những cơn đau cay xè phổi. Rất dễ hiểu, cái thiện tinh túy đã phải trải qua thế giới quan của cái ác và nhiều cái khác để có một thế giới quan tổng hợp cực kỳ phong phú cùng những phương án xử lí đa dạng. Khó có thể tốt cho đủ, chẳng bao giờ có thể tốt cho đủ, nhưng khi con người quên muốn tốt hơn thì là lúc họ bắt đầu quên nghĩa vụ, trách nhiệm thực tế khi làm người.
Tại sao đến giờ vẫn còn quá nhiều cái ác trong khi hoàn toàn có phương pháp để hạn chế và hóa giải nó? Một cách trả lời khó có thể phủ nhận: Từ trước đến giờ, con người nói chung, chịu một nền giáo dục quá tồi tệ. Rồi bác ta sẽ quát: Thằng kia! Mày rình mò gì thế? Muốn gô cổ lại không? Phắn!. Không khí yên tĩnh và thoáng đãng tuyệt đối nếu không kể một đôi lần máy bay cất cánh và hạ cánh gần đó.