Nhưng một ngày kia, khi tới lục tuần, ông ngó xuống tấm thảm ở trên sàn nhà thì. Nhiều nhà kinh doanh chết sớm vì không biết cách giao uỷ trách nhiệm cho người khác, nhất định làm lấy hết thảy mọi việc. Chúng tôi nợ tiệm tạp hóa 50 Mỹ kim và phải nuôi năm đứa con.
Cứ tự nhiên, không bắt chước ai hết". Bà hãy thử thí nghiệm trong một tuần, sẽ thấy tâm thần nhẹ nhàng và sắc đẹp tươi tắn như thế nào. Trong thời gian ấy, tôi chuyên tâm thu thập hết các sự kiện quan tới vấn đề.
Stocks, giáo sư y khoa tại Đại học đường Pennsylvania đã đọc một bài thông cáo trước Hôi Y khoa của Mỹ, nhan đề là Những bệnh cơ thể do biến chứng của thần kinh. Nhưng bây giờ tôi còm dám chắc trả lời được những câu hỏi đó không? Không. Nghe đoạn, tôi nhận thấy đã lầm lẫn một cách thê thảm khi một mình tranh đấu ghê gớm với đời mà chẳng biết cậy ơn thiêng liêng của Chúa.
Nhưng bạn có mảy may quan tâm về sự ông bà có lỗi không? Không. Tôi lấy làm hổ thẹn đã có những ý nghĩ sai lầm về quý hãng. 000 đồng [3], nhưng chỉ phải trả 24.
Rán tạo một chút hạnh phúc cho người để quên nỗi khổ của ta đi. Các bạn nhớ trong câu kinh đó chỉ xin cơm cho đủ ngày một thôi, chứ không phàn nàn về cơm ôi mà hôm qua đã phải nuốt đâu nhé. Không một mỹ viện nào ở thế gian lại có thể chữa những bộ mặt này, trừ một trái tim đầy hỉ xả, đầy tình thương yêu nhân loại.
Tôi nhớ câu này khắc trên cửa một ngôi nhà hoang tàn cất từ thế kỷ 15 ở Amsterdam (Hà Lan): "Như vậy đó, mà không thể khác vậy được". Walt Whitman nói: "Có phải chỉ học khôn được ở những người ngưỡng mộ, kính mến ta và nem nép trước mặt ta không? Hay là ta đã học được nhiều điều nhờ những người ghét bỏ, chống báng ta, tranh nhau với ta? Như trường hợp của William H.
Phần đông chúng ta tự khen, khen cái "ta" hiện tại. Ông phải kiếm việc làm để cho tinh thanà khỏi rối loạn. Bạn có thấy rằng sau vài giây như vậy, những gân trong mắt bắt đầu tuần lệnh bạn không? Bạn có thấy như có một bàn tay vô cùng êm dịu nào vuốt ve cho nó hết căng thẳng không? Vậy chỉ trong một phút, bạn đã biết được cả cái bí quyết về nghệ thuật nghỉ ngơi rồi đấy.
Rồi mùa đó, bà dùng kiểu ấy diễn thuyết trên 100 lần. Muốn vậy, bạn hãy nói với các bắp thịt của bạn rằng: "Duỗi ra- duỗi ra- xả hơi và nghỉ ngơi". Bạn thấy rằng nghĩ tới cái này rồi tới cái kia thì được, còn đồng thời nghĩ tới cả hai thì tối bất khả phải không? Những cảm xúc của ta cũng vậy.
Không còn cách nào khác, tôi tỏ vẻ làm đúng chỉ thị của chúng. Ông Schwab từ đó lấy câu ấy làm châm ngôn hành động. Chỉ chuyên tâm kiếm sự kiện thôi.
Chính Gilbert và Sullivan điên như vậy. Mới đầu ông giấu, sau ông thú rằng bị các bạn học đá đít. Có một đôi khi họ đáp: "Tôi chỉ muốn nằm suốt ngày".