Hôm đó, bạn sốt khá cao, có lẽ thế nên bạn để sổng ra mất một giây không làm chủ được mình. Dù gì thì các vệ tinh của bác cũng khó biết hoặc biết cũng khó nói. Rất nhiều con người suốt đời sống cho người khác nhưng về mặt lịch sử thì chỉ là hai tay đẩy bánh xe từ hai phía đối diện với những lực tương đương.
Khi rời sân cỏ để về căn phòng tầng hai cách mặt đường chừng mười mét. Một tấm gương mà khi soi vào người ta sẽ không ngừng hoài nghi chính mình. Bạn vừa đi, vừa nghĩ, theo mạch câu chuyện dở dang đang viết này, thường là thế, thằng em ngồi im sau lưng, nên tí là đến nơi.
Mở tủ ra, thay quần áo. Mẹ vòng sang bên trái tôi. Điểm Toán tôi không rõ thực chất thế nào, bài hôm đó tôi làm không tốt.
Tùy theo tâm tính người mà cát thường dồn về bên thiện hay về bên ác. Tôi tìm thấy nàng khi lần đầu tiên vào lớp, ngồi vào chỗ cô giáo chỉ. Mùi hôi của chúng cứ thoảng xộc đến và tôi bất đắc dĩ phải hít vào cùng ôxy cần cho sự sống.
Tôi phá dần sự phá phách trong tôi. Thậm chí, dựa trên một số phân tích lúc mơ, bạn còn biết là mình đang mơ. Mi thì làm sao điên hoặc chết được.
Bác nói thế thôi nhưng bác hạnh phúc vì bán được hàng. chờ cô giáo dạy thêm tiếng Anh trong những buổi trưa cánh đồng ngập nắng đầy châu chấu cào cào và những mương nước ăm ắp cá Mẹ xem xong bảo: Đây là trang hài hước à? Đôi lần tôi nửa đùa nửa thật: Con đứng trong 5 nhà thơ Việt Nam hay nhất.
Sinh viên nộp đơn cho giáo viên, có gì là nhục. Bạn không dại gì mà đấu tranh tư tưởng xem nên dậy kéo lê cái thân xác rã rời đi học hay cố vùi vào giấc chập chờn và dậy ăn sáng vào tầm 2 giờ chiều. Họ coi những nghĩa vụ, chuẩn mực tất nhiên như trời định.
Chỉ có tiếng còi xe ngoài đường dội vào, và nước mắt nước mũi chảy. Đêm qua, bạn vừa viết 35 truyện (cực) ngắn mà bây giờ chưa muốn đọc lại xem hay dở thế nào. Sáng ra, đúng hơn là gần 12 giờ trưa, mẹ sang kéo chăn gọi dậy: Dậy ăn cơm nào.
Không muốn xé mà cũng không định làm kỷ niệm. Chỉ biết mình mãi mãi lăn. Đơn giản, độ này đêm ít ra ngoài.
Điều đó đồng nghĩa với sự tự hủy diệt. Mọi nỗ lực nhồi nhét chỉ đem lại bi kịch. À, vì đang viết, có thể mọi người xung quanh ngó vào một cái.