Những giọt nước mắt bằng gỗ. Tôi để mẹ dắt tôi đi. Bác ma sát rất nhiều, quen thân, dung hòa, làm việc được với những người đầy khuyết điểm.
Chơi là tất cả mà chẳng là gì cả. Và anh tìm đâu ra những người tài ủng hộ khi những vị chủ tập đoàn chó ngao kia là những kẻ trọng dụng người tài hơn bất cứ chính phủ nào. Lại đánh một canh bạc nữa.
Đó là thời gian mà tôi muốn làm một cái gì đó nhưng không biết mình phải làm gì. Những viên gạch vuông so le mà cứ hai viên trên và một viên dưới thì tạo thành chữ T in hoa. Nhưng một đứa trẻ thì không có được tiếng nói của mình trong xã hội đầy bon chen, tự phụ và thiếu tôn trọng này.
Con người không được giáo dục đủ và rộng để đủ sức chia sẻ và lan tỏa giáo dục. Tôi sẽ không vờ bản thân tôi bệnh tật, hâm hâm (cái kiểu coi mình đầy sức hút càng chứng minh điều này), tương lai thì mờ mịt thì ai thèm mê. Bạn cũng đã khá quen với sự ngộ độc âm thanh.
Không hẳn vì đó là cảm giác của kẻ cô đơn ít tiếp xúc. Một cái sự thật chẳng ảnh hưởng gì đến nền hòa bình thế giới. Người ta có chuyện để bàn tán về ông chủ tập đoàn nổi tiếng chết vì đột quỵ.
Vừa lo lắng, vừa háo hức. Họ ngộ nhận những thông tin mà người lớn tuổi có cơ hội biết nhiều hơn là tri thức ròng. Hoặc trò chuyện với bà ấy nếu bà ấy có hứng thú tâm sự.
Môn Văn bố tôi cũng dẫn đến nhà thầy dậy Văn nói chuyện. Tôi không thuyết phục được họ rằng càng để tôi quyết định đời mình, họ càng hạnh phúc. Trong mỗi tiếng nói của em đều có hình bóng của anh và anh thấy mình đã có đủ.
Nhưng người đem đến lí luận và động lực lại chính là giới trí thức. Cát là tâm luân lưu giữa hai khoảng đó. Còn giờ thì cựa quậy được, thậm chí, đứng dậy nhảy nhót chắc cũng được.
Chỉ tại thằng em tớ và tớ ngồi trong lúc người ta đứng thì ráng chịu. Tóm lại là không được bi quan. Ta mới chỉ đi được vài bước với khối xiềng xích và quả tạ đeo ở chân.
Các cậu bảo: Ấy, tớ thích thế, thích thì đấu tranh, chán thì thôi, hiện sinh mà. Trí tưởng tượng làm giảm năng suất lao động chân tay của chàng ta và đem lại đầy hiểm họa. Có người nhìn bà già, nhăn mặt, bĩu môi.