Rồi đau và chấp nhận đau. Đánh dấu được bao nhiêu sự thật, bao nhiêu thời khắc. Thả thơ ra để nó bị bọn vô học cho ăn một cái tát.
Mất cái giấc mơ đấy. Khi bạn viết, cứ có một người đến gần là bạn phải gấp lại. Và bi kịch đó là bài học vỡ lòng cho kẻ viết nhiều hơn mức để chơi.
Tôi có thể giết họ bằng nhiều cách. Để họ thấy bị bao trùm và phải nỗ lực để xé cái màng nhầy ấy ra. Hắn mãi coi mình là một thằng nội trợ tồi.
Tiền rồi sẽ có rồi sẽ mất nhưng ngại tiền khi chưa kiếm ra. Đó chỉ là những bức tường lửa sơ sài non nớt. Bất cứ cái gì ta vẽ cũng có kẻ khác vẽ được.
Bác là bác rất không hài lòng. Tôi biết cái kiểu rống suốt những con đường này, mặc kệ gió má bụi bặm xộc vào miệng, cũng làm đau lồng ngực tôi nhiều. Không phải bạn không muốn một cuộc sống như thế.
Nhìn cái chết tiến lại mà nhếch cười cay độc: Không còn nơi nào lạnh hơn nơi này nữa đâu. Một lí do bạn không muốn ra đi là còn nhiều tác phẩm khiến bạn củng cố lòng tin mình là thiên tài còn dồn ứ trong hộc tủ. Nhưng bạn biết, đó chỉ là tưởng tượng thôi, mọi người đều yêu mến bạn, yêu mến vì sự lơ ngơ bề ngoài và trí thông minh của bạn dù họ luôn cười và luôn đùa chê bạn lông bông, hâm hấp.
Tôi chìa tờ đơn trước mặt cô ta: Cô xem hộ em. Biết chỉ để biết mà thôi. Bạn không muốn rũ bỏ hoàn toàn để làm mới toàn bộ.
Nhưng không phải không có lúc vì đời sống mà hắn phải đối diện với sự vi phạm phong cách sáng tạo; và vì sáng tạo hắn lại phải lắc lư phong cách sống. Cái khoảng an toàn mà người ta không còn tôn trọng nhau chính vì những giới hạn nhận thức đó. Tôi đến lớp mới, ngồi bàn gần cuối.
Hai chuyện này khác nhau. Trong sự đồng cảm với sự tàn tạ của công việc sáng tạo. Hay pha một ly sữa cho anh những đêm anh thao thức bên ngòi bút.
Dù tuổi thọ trung bình cứ ngày càng tăng. Hôm trước, chị cả con bác bảo tôi: Hôm qua, em làm mẹ khóc đấy. Ban đầu, sức mạnh, khao khát tuổi trẻ khiến bạn không dung hòa được.