Ăn xong lên giường nằm, nghỉ tí để chuẩn bị viết. Khi hắn thấy hắn không thể vượt qua hoặc không có ham muốn vượt qua. Mọi người bảo bạn hiền lành.
Nó đến sau mỗi pha bóng hỏng. Cuối cùng trả lời Vâng là hợp nhất. Được thiên tài cảm ơn, sướng nhé.
Tuy vậy, không có nghĩa là người sáng tác hoàn toàn không có trách nhiệm gì với sự tác động từ tác phẩm của mình tới công chúng. Bạn không coi đó là một nỗ lực sai lầm, huỷ hoại toàn bộ sự tự nhiên. Các anh chị chưa bao giờ dám thế.
Còn ban đêm thì có chiếc đồng hồ quả lắc trên gác. Nhà văn áp tay nàng vào ngực mình. Và gần như phân cách hẳn với thế giới những người lớn tuổi đã không đem lại cho họ ngọn lửa tin cậy thắp sáng cái bấc cồn cào vô hình trong lòng.
Họ phải thay đổi chúng thì may ra họ mới có thể đi tiếp những bước nhận thức, gạt bỏ sự đinh ninh với những quan niệm mơ hồ. Âm thanh lắng hẳn đi. Bạn đã thực sự dấn thân rồi.
Muốn vào phòng giám đốc nói em làm việc thấy có hiệu quả thì mới nhận lương. Tôi đang làm cái việc đỡ cho các nhà nghiên cứu mình về sau. Chấp nhận để tỏa sáng át đi vùng u tối đó.
Tôi là một đứa trẻ ngoan mà. Muốn người ta chịu khó đọc dài để chăm chỉ và thông minh hơn cơ. Ở những thời điểm bắt đầu trưởng thành, tôi thi thoảng nghĩ đến cảnh mình đứng giữa một đoàn xe phân khối lớn của bọn đê tiện, bên cạnh là một người bạn gái.
Tôi, mọi người gọi nó dậy những hôm đi ăn giỗ, nó nằm ườn, càng gọi nó càng nằm, càng mắng nó càng nằm. Tôi từng tự hỏi sao công bố cả năm trời mà chúng không đem lại cho tôi một xu nhuận bút, một sự khuyến khích từ những người có chức năng hay một lời mời cộng tác. Nhiệm vụ là đám cưới vui vẻ.
Nhưng thơ đâu có phải là một khối trọn vẹn thơ ngây. Xong rồi điên hoặc chết là xứng danh một con người hiếu nghĩa ư? Dẫu không phải không có lúc buồn.
Nhưng thế này thì lại không chơi được: Khách vãn, ông chú, chưa say, nâng cốc với mấy chú em thân quen. Không để nàng phải đau đớn hơn nữa. Nhưng bác ơi, cháu phải sống để bác không phải làm thế.